Ninh Trung Tắc thở dài, thu chén đĩa ra ngoài, thấy Ninh Trung Tắc vừa ra khỏi cửa, hắn vội chạy ra cài chặt then cửa, sau đó vui vẻ chạy tới cửa sổ, mở cửa ra nhìn.
Lại không nhìn thấy thân ảnh màu đỏ trên cây, trong lòng bất giác thất vọng, hai tai như cụp xuống.
“Đồ ngốc.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt như vậy, cười ra tiếng, trầm mặc trong lòng đã hóa thành hư không.
Hàn Duyệt quay đầu, thấy Đông Phương đã ngồi trong phòng, hai chân bắt chéo, động tác vốn bất nhã lại mang theo chút tiêu sái tự nhiên, khí thế hồn nhiên thiên thành.
Hàn Duyệt nhất thời vui sướng, chạy đến trước mặt Đông Phương, lại nhớ tới những tiểu thiếp trước đây của y, môi cong xuống, nhưng vẫn ngồi xổm bên chân Đông Phương.
Giống một con chó nhỏ bị ủy khuất, “Đông Phương, ngươi vào lúc nào?”
Đông Phương vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, thanh âm ôn nhu, mở miệng nói, “Vừa rồi, lúc ngươi đang tiễn khách nhân.”
Nói đến hai chữ khách nhân, Đông Phương trong mắt lóe lên hàn quang, Đông Phương võ công cao cường, trong phòng nói gì tự nhiên đều vào tai y, Hàn Duyệt không rõ nhưng Đông Phương lại nhất thanh nhị sở.
Ninh Trung Tắc sợ tướng công mình thay lòng đổi dạ, cho nên mới nói trắng ra như vậy.
“Nàng không phải khách nhân.” Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, in một nụ hôn vào lòng bàn tay, cố ý nói, bởi vì Hàn Duyệt bây giờ còn tức giận chuyện Đông Phương từng có nhiều tiểu thiếp.
Tuy biết đó là chuyện trước kia, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/1591268/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.