Hàn Duyệt tìm một vòng cũng không tìm được nước sạch, vất vả tìm được một con thỏ hoàng, Hàn Duyệt hứng phấn đuổi theo lại bị sẩy chân, chờ hắn đứng lên, thì con thỏ hoang đã chạy mất dạng.
Hàn Duyệt không khỏi thất vọng, tưởng là mình vấp cành khô, trực tiếp nhấc chân giẫm lên cành khô kia, nào ngờ nghe được một tiếng rên rĩ mong manh, chân hình như giẫm lên thứ gì đó mềm mềm.
Hàn Duyệt vốn không tin quỷ thần tồn tại, nhưng từ sau khi đi vào thế giới tiếu ngạo giang hồ, hắn đã bất đầu hoài nghi thế giới này có lẽ thật sự tồn tại thứ gọi là quỷ thần.
Nhất thời tóc gáy dựng thẳng lên, lắp bắp kêu một tiếng Đông Phương, lại nhớ ra Đông Phương bị thương căn bản không có khả năng xuất hiện, cả khuôn mặt nhăn lại thành một đống, “Không đúng, quỷ đâu có thực thân đâu.” Chân lại giẫm lên thứ kia vài lần, quả thật nghe được thanh âm rên rỉ.
Đông Phương núp ở một nơi cách đó không xa, nghe Hàn Duyệt gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến là mình, trong lòng có vài phần vui sướng, khóe môi cong lên đôi mắt sáng ngời dưới ánh trăng toát ra vẻ cao quý cùng ngạo nghễ. Nhưng khi nhìn thấy thứ dưới chân Hàn Duyệt, trong mắt hơn một phần trầm tư, nụ cười mang vài phần đùa cợt.
Lần này Hàn Duyệt không sợ nữa, ngồi xổm xuống, cố sức lật người nọ lại, nương ánh trăng cẩn thận đánh giá khuôn mặt đầy bùn đất cùng mớ xiêm y hình như là màu trắng, “Hướng Vấn Thiên?”
Hướng Vấn Thiên nhắm mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/1591251/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.