Chương trước
Chương sau
Sự tình phát sinh trước lúc Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân xuất phát hưởng tuần trăng mật, ngay khi Dương Liên Đình vừa nói ra những lời khiến cho người ta có nhiều liên tưởng
Được rồi,niệm tình ngươi thành khẩn nhận sai, lại thấy sắp đến cuối năm, công sự trong giáo bận rộn, ngẫm lại cũng không phải thời điểm nên phạt ngươi. Vậy thì, ngươi hãy đến Tây Vực thành lập một phần đường mới cho thần giáo đi!” Đông Phương Bất Bại cứ hời hợt như vậy mà mang Dương Liên Đình sung quân biên cương.
Dương Liên Đình ngẩng đầu không dám tin, liều lĩnh điên cuồng đứng dậy, “Giáo chủ, ngươi thế nào lại không niệm tình cũ?”
Tình cũ? Đan Vô Ngân quay đầu nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, “Dương Liên Đình huynh đệ, là giáo chủ phu nhân có lẽ ta có quyền hỏi một chút xem “tình cũ” trong miệng ngươi là việc gì không?” Hắn từ từ bước đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại kín đáo vươn tay lên hung hăng bấm trên vai y một cái.
Đông Phương Bất Bại cố nén tiếng kêu đau đớn cuống quýt nói, “Dương Liên Đình, ngươi không nghe được phu nhân đang hỏi ngươi sao?”
Vẻ mặt Dương Liên Đình đầy ghen tỵ nhìn Đan Vô Ngân, “Giáo chủ, ngày trước khi Đan Vô Ngân còn chưa nhập giáo, lúc ấy ta hầu hạ giáo chủ rời giường đứng dậy, giáo chủ không phải đã nắm tay của ta sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì giáo chủ đối với ta có ý tứ mới cùng ta ám chỉ? Thế nhưng, từ khi Đan Vô Ngân nhập giáo, giáo chủ lại có người mới cười quên người cũ khóc, người nói ta làm sao chịu được
—————————————————-
Đợi lúc giáo chúng đã giải tán, Đan Vô Ngân đứng ở trước mặt Đông Phương Bất Bại mỉm cười vui vẻ, “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!”
Đông Phương Bất Bại nghe xong trong lòng có chút run rẩy, “Cái kia, Tử Khiêm… cái gì vui vẻ chứ?”
Đan Vô Ngân vẻ mặt kinh ngạc, “A, giáo chủ, giáo chủ mị lực vô cùng, chỉ là một động tác nho nhỏ lại câu đân được thanh thuần tinh anh giáo chúng, cái này chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?”
Đông Phương Bất Bại trên lưng nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, Dương Liên Đình chết tiệt, đợi xem ta như thế nào thu thập ngươi!
Y vội vàng giải thích, “Tử Khiêm, Tử Khiêm, ngươi đừng nóng giận, hãy nghe ta nói!” Sau đó chặt chẽ nắm tay của Đan Vô Ngân đề phòng hắn giận dữ bỏ đi.
Đan Vô Ngân tức giận giật khỏi tay Đông Phương Bất Bại lại đem y đẩy khỏi bảo tọa giáo chủ, xoay người chính mình đặt mông ngồi xuống, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị.”
Đông Phương Bất Bại cười khổ, cái tên Dương Liên Đình này hại người rất nặng nha!
“Tử Khiêm, ngươi biết trước đây khi chưa nhân thức ngươi, ta…” Đông Phương Bất Bại linh cơ khẽ động, định dùng khổ nhục kế.
Quả nhiên, gương mặt Đan Vô Ngân vốn vẫn đang cứng rắn dường như mềm đi một ít, “Ừ, sau đó thì sao?” Bất quá hắn vẫn không dự định để Đông Phương Bất Bại sống khá giả.
“Trước khi ngươi đến, Dương Liên Đình là tổng quản nội viện, ngày đó hắn hầu hạ ta thay y phục………..” Đông Phương Bất Bại cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc Đan Vô Ngân, cuối cùng quyết định cứ nói thật là tốt nhất.
“Tử Khiêm, ngươi biết chuyện kia của ta … là tuyệt đối không thể để cho người biết, lúc gã hầu hạ ta thay y phục thiếu chút nữa là đụng phải, bởi vậy ta mới mắt lấy tay gã, vốn là định bẻ gảy cổ nhưng lại sợ khiến cho kẻ khác nghị luận nên liền bỏ qua cho gã một mạng…” Đông Phương Bất Bại cắn răng một cái, hạ quyết tâm toàn bộ nói hết ra.
Sắc mặt của Đan Vô Ngân sau khi nghe Đông Phương Bất Bại giải thích dễ nhìn hơn rất nhiều, “Hoàn hảo ngươi cùng Dương Liên Đình không có quan hệ gì, bằng không ta thực sự hoài nghi ánh mắt của ngươi đấy.” Đan Vô Ngân hung tợn nói với Đông Phương Bất Bại.
Thấy an toàn quá quan, Đông Phương Bất Bại thở dài một hơi, có ý nịnh nọt nói với Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm ta bảo chứng, ta cùng Dương Liên Đình thật sự không có nửa văn tiền quan hệ, tất cả đều là chính gã tự mình đa tình!”
Đan Vô Ngân liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, quyết định buông tha y, “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu như lại có lần sau nữa! Hừ hừ!” Đan Vô Ngân rất có khí thế hừ lạnh hai tiếng rồi không để ý tới Đông Phương Bất Bại một mình quay lưng đi.
Phong thủy thay phiên nhau lưu chuyển, năm nay chạy đến nhà của ta.
Ngày hôm nay Đan Vô Ngân vừa cùng Đông Phương Bất Bại tính toán sổ sách, ngày thứ hai lại đến phiên Đông Phương Bất Bại ghen tị.
Sáng sớm, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ở trong vườn hoa đi dạo, bỗng nhiên từ phía trước có một nữ tử ăn mặc kỳ dị tiến đến.
<Hình như là người Tây Vực>, Đan Vô Ngân thầm nghĩ, không khỏi nhìn nàng kia nhiều thêm vài lần.
Nàng kia nhìn thấy một người đàn ông ôn văn nhĩ nhã như Đan Vô Ngân nhìn chằm chằm vào mình không khỏi phương tâm đại động, xấu hổ lại bất an liếc nhìn Đan Vô Ngân liếc mắt, sau đó cùng Tang tam nương đang đứng bên cạnh vài câu gì đó, lại ở trong nụ cười thấu hiểu của Tang tam nương giẫm giẫm chân bỏ chạy.
Tang tam nương hài hước nhìn Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại mang theo tiếu ý nói, “Vô Ngân nha, tam tỷ nói với ngươi chuyện này.”
Nhìn nét mặt của Tang tam nương, Đan Vô Ngân rùng mình trực tiếp cầu xin tha thứ, “Tang tam tỷ, ngươi đừng trêu đùa ta, ta sợ ngươi mà!” Đối với Tang tam nương Đan Vô Ngân luôn luôn là cam bái hạ phong.
“Kỳ thực cũng không có gì, ngươi có biết tiểu cô nương vừa rồi là ai không?” Tang tam nương tươi cười vẻ mặt thuần lương.
Đan Vô Ngân cẩn thận nhìn thoáng qua Tang tam nương, nghiêm chỉnh lắc đầu, “Không biết.”
Tang tam nương vừa nghe thế thì cười càng thêm vui vẻ, “Tiểu cô nương vừa rồi chính là nữ nhi bảo bối của Thổ Ty hùng mạnh nhất Tây Vực, nhân gia vừa thấy ngươi là đã coi trọng ngươi rồi! Nàng ta còn nói là chỉ cần ngươi hứa thú nàng, nàng ta sẽ nói với a cha* của nàng mang toàn bộ trại thổ ty dưới trướng quy phục Nhật Nguyệt thần giáo. Vô Ngân, giá trị con người của ngươi thế nhưng thật là tăng gấp bội nha! Ha ha ha” Tang tam nương cười rất nữ vương, sau ót Đan Vô Ngân lại là toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Bất Bại lại lần nữa xuất hiện.
“Tử Khiêm ~~” Đông Phương Bất Bại mỉm cười so với Đan Vô Ngân ngày hôm qua càng thêm hài lòng.
“Đông Phương, Đông Phương, ngươi hiểu rõ ta mà đúng không?” Đan Vô Ngân cảm giác mình rất vô tội.
“Hanh, ngươi đừng cho là ta không phát hiện, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm nữ nhân kia rất lâu, có phải là ngươi nghĩ rằng nàng ta đẹp hơn ta?” Đông Phương Bất Bại tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Không có, Đông Phương, ngươi phải tin tưởng ta!” Đan Vô Ngân cảm giác mình đã hết đường chối cãi.
“Hừ!” Đông Phương Bất Bại còn nhớ rõ bộ dạng cây sự của Đan Vô Ngân ngày hôm qua, y dùng khí thế tương đương xoay người không thèm nghe lời giải thích của hắn, dưới chân thì rảo bước theo hướng nội viện quay trở về.
“Đông Phương, ngươi chậm một chút! Chờ ta một chút!” Đan Vô Ngân rất bất đắc dĩ liếc nhìn Tang tam nương bên cạnh cười có chút hả hê, hắn còn không dám trừng mắt nhìn nữ nhân này a. Thế rồi lại không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng đuổi theo Đông Phương Bất Bại đã bỏ đi phía trước.
Thật là, một thù trả một thù, không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc!
——————————————————-
* A cha: cha, phụ thân. Cách nói của người dân tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.