Chương trước
Chương sau
Lệnh Hồ Xung bất tri bất giác rời khỏi Hắc Mộc Nhai, gã luôn cảm giác trong lòng trống rỗng như vừa làm mất thứ gì đó, thế nhưng nghĩ đến sư phụ vẫn còn đang đợi gã về hồi báo thì chỉ có thể lắc lắc đầu cố gắng tống những thứ ngổn ngang trong đó đi, ra roi thúc ngựa chạy về Hoa Sơn.
“Đại sư huynh, ngươi đã trở về!” Lúc Lệnh Hồ Xung về đến Hoa Sơn trùng hợp gặp được nhị sư đệ của hắn là Lao Đức Nặc đang chuẩn bị ra ngoài.
“Ừ, sư phụ có ở trong đại sảnh không?” Lệnh Hồ Xung hỏi Lao Đức Nặc.
“Dạ có, sư phụ đang nói chuyện với tiểu sư muội.” Lao Đức Nặc mặc dù là sư đệ của Lệnh Hồ Xung thế nhưng lại lớn tuổi hơn gã rất nhiều, chính vì thế mà so với cách xử sự ngây ngô bộc trực của Lệnh Hồ Xung thì Lao Đức Nặc nhiều hơn vài phần thành thục.”Sư phụ hình như có chuyện trọng yếu gì đó muốn nói cùng tiểu sư muội, đệ nghĩ huynh tốt nhất nên đợi thêm một chút hãy đến báo cáo với sư phụ.”
Lệnh Hồ Xung gật đầu cảm tạ Lao Đức Nặc nhắc nhở, thế nhưng cũng không đem lời này để ở trong lòng, “Không sao, sư phụ đã nói khi ta quay về phải lặp tức gặp người phục mệnh.”
Đáy mắt Lao Đức Nặc hiện lên một chút quang mang mơ hồ, cũng không định khuyên gã thêm, “Vậy được rồi, đại sư huynh cứ đi trước, đệ còn phải hạ sơn làm chút việc.” Lệnh Hồ Xung gật đầu liền đi về phía tiểu cư của Nhạc Bất Quần, lưu lại Lao Đức Nặc thần sắc không rõ đứng tại chỗ nhình bóng lưng của gã.
Lệnh Hồ Xung vừa về đến đại môn đã nhìn thấy mấy sư huynh đệ trực ban đang canh giữ bên ngoài, hai bên cất tiếng chào hỏi vài câu thì một vị huynh đệ lên tiếng nói, “Sư huynh lần này xuống núi làm việc có thuận lợi không? Hai hôm nay sư phụ cứ hay căn dặn nếu thấy sư huynh về thì phải đến báo cáo cho người ngay, bây giờ sư huynh định đến gặp sư phụ luôn hay muốn về phòng thay quần áo trước, đệ sẽ đi bẩm báo với sư phụ một tiếng để người khỏi mong.”
Lệnh Hồ Xung cười cười tỏ ý muốn trực tiếp đi gặp Nhạc Bất Quần rồi đi thẳng vào trong nội viện, nào ngờ vừa bước vào còn chưa kịp lên tiếng thông báo đã nghe được tiếng nói còn chút nghẹn ngào của Nhạc Linh San, “Cha, con không muốn, như thế nào cũng không muốn?”
Sau đó là giọng nói lãnh tĩnh trầm ổn của Nhạc Bất Quần, “Linh San, chuyện hôn nhân từ trước đến giờ đều do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối con không có quyền từ chối.”
“Hôn nhân?” Lệnh Hồ Xung nghe được từ nhạy cảm này liền cảm thấy bất an. Sau đó thì Nhạc Linh San lau nước mắt chạy vọt ra, thấy hắn cũng không giống như trước như vậy vui vẻ kêu to “Đại sư huynh”, mà là u oán nhìn hắn một cái thật sâu rồi tiếp tục bỏ chạy.
Lệnh Hồ Xung từ mấy câu trò chuyện vừa nghe lõm được thì đoán rằng Nhạc Bất Quần muốn làm mai cho Nhạc Linh San thế nhưng lại bị nàng phản đối, thế là trong lòng hắn có một chút suy ngẫm.
Sư phụ biết gã từ nhỏ đã thích tiểu sư muội, người cũng rất thương yêu gã, cho nên đối tượng sư phụ nhắm đến tám chín phần mười chính là mình, nhưng nhìn phản ứng của tiểu sư muội… hình như nàng không muốn…
Trong khi Lệnh Hồ Xung còn đang cau mày suy tư thì giọng nói của Nhạc Bất Quần từ trong phòng truyền ra, “Xung nhi, nếu đã về sao còn đứng đó không vào?”
Lệnh Hồ Xung nghe được giọng của Nhạc Bất Quần vội vàng bỏ qua một bụng suy nghĩ, cung kính bước vào trong phòng rồi đến trước mặt Nhạc Bất Quần hành lễ, “Sư phụ, đồ nhi đã trở về.”
Nhạc Bất Quần nhìn đệ tử đắc ý của mình có chút nghi hoặc, gã vì sao trở về nhanh như vậy, theo hắn suy tính thì mọi việc không đơn giản như vậy mới phải.
“Chuyện ta căn dặn ngươi có làm tốt không?” Nhạc Bất Quần hỏi.
Lệnh Hồ Xung gật đầu, “Lễ vật sư phụ tặng cho Đông Phương giáo chủ đồ nhi đã chuyển giao xong.” Còn về phần Khúc Phi Yên chê Nhạc Bất Quần hẹp hòi thì gã im lặng không nói. Nghĩ đến sự ngang ngược của Khúc Phi Yên lại làm gã nhớ khuôn mặt đẫm lệ của Doanh Doanh, gã tự nhủ, < Thì ra là thế, cũng chẳng trách cô nương ấy, vốn là mình đã khiến Doanh Doanh không vui, cô nương ấy chỉ muốn xả giận giúp nàng thôi.>
Nhạc Bất Quần nhíu mi, thứ hắn muốn biết không phải là mấy thứ lễ vật râu ria đó, “Nghe nói ngươi và Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo có gặp mặt mấy lần, chuyến đi lên Hắc Mộc Nhai lần này ngươi có gặp nàng không?”
Trong lòng Lệnh Hồ Xung khẽ động, chợt ngẩng đầu lên, chuyện quen biết Doanh Doanh gã cũng không nói cho sư phụ, như vậy sư phụ làm sao biết được? Không những vậy người còn biết Doanh Doanh là Thánh cô Thần giáo.
Nhạc Bất Quần thấy ánh mắt kinh nghi của Lệnh Hồ Xung thì biết gã đang bối rối, đành giải thích qua loa, “Ta nghe Phong sư thúc tổ nói qua.” Trong lòng lại cảm thấy gã đệ tử này vẫn chưa đủ trung thành với mình. Mặc dù chuyện lần này cũng không chứng tỏ điều gì…. thế nhưng vô độc bất trượng phu, không phải sao?
Lệnh Hồ Xung không hề nghi ngờ, gật đầu, “Đệ tử có gặp Nhậm Doanh Doanh, bất quá đệ tử lại chọc nàng tức giận, Đông Phương giáo chủ không muốn đệ tử xuất hiện ở Hắc Mộc Nhai nữa.” Lệnh Hồ Xung đối sư phụ của mình hầu như không dám giấu điều gì.
Nhạc Bất Quần nghe xong sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Chuyện gì xảy ra? Ngươi lại khiến tiểu cô nương nhà ngưởi ta giận dỗi?” Thành sự bất túc bại sự có thừa, nếu Lệnh Hồ Xung thật cùng yêu nữ Nhậm Doanh Doanh yêu nữ kia cắt đứt, vậy đại sự của mình chẳng phải…
Lệnh Hồ Xung ảm đạm gật đầu, “Dạ, đệ tử nói với nàng mình thích tiểu sư muội, đệ tử thật không biết nàng lại thích ta.” Lệnh Hồ Xung mỗi lần nghĩ tới mình hiểu lầm sự ám chỉ của Doanh Doanh là tình huynh đệ thì đều muốn cho bản thân một cái tát.
Nhạc Bất Quần giấu bàn tay đang siết chặt của mình dưới tay áo, hắn hận không thể một chưởng bổ chết tên đồ đệ ngu xuần này, đành lạnh lùng nói, “Nói đến Linh San, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Không ai có thể ngăn cản hắn hoàn thành đại nghiệp!
“Dạ?” Lệnh Hồ Xung nghe được Nhạc Bất Quần bỗng nhiên đem câu chuyện dời đến trên người tiểu sư muội, lại nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi trong lòng có dự cảm không may.
“Vừa rồi Linh San đã nói với ta nó thích Bình Chi, muốn gả cho Bình Chi, vì thế đã bị ta khiển trách một trận. Thế nhưng ngươi cũng biết ta chỉ có một đứa con gái là Linh San, nếu nó cương quyết kiên trì ta cũng không còn cách nào.” Nhạc Bất Quần tỏ vẻ xin lỗi Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung nghe xong giống như bị sét đánh ngang mày, tiểu sư muội thích Lâm Bình Chi? Làm sao có thể?
Nhìn bộ dạng không thể tin được của Lệnh Hồ Xung, Nhạc Bất Quần biết mục đích của mình đã đạt được, liền không ngừng cố gắng biểu hiện bộ dạng từ phụ, “Xung nhi, ta đối với ngươi chẳng khác gì con ruột, thế nhưng Linh San là nữ nhi bảo bối được ta cưng chiều từ nhỏ đến lớn, cũng vì vậy nó đã bị ta và sư nương ngươi chiều đến hư rồi. Chuyện của nó, người làm cha mẹ như ta đây cũng không quản được.”
Lệnh Hồ Xung ở trước mặt Nhạc Bất Quần miễn cưỡng nở nụ cười, “Sư phụ, tiểu sư muội có thể tìm được người thật lòng yêu thương nàng là một chuyện tốt, đệ tử… chỉ là không đủ phúc khí mà thôi. Đệ tử mệt mỏi, xin cáo lui trước.”
Trên mặt Nhạc Bất Quần lộ ra thần tình thấu hiểu, vỗ vỗ vai Lệnh Hồ Xung, “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi thôi.”
Lệnh Hồ Xung xin cáo lui xong, Nhạc Bất Quần chắp tay sau lưng đi lên chỗ cao nhất của Hoa Sơn, hắn hít thật sâu một hơi rồi phóng mắt nhìn những ngọn núi nhỏ bên cạnh thầm nghỉ, <Thiên hạ này, võ lâm này, Nhạc Bất Quần ta tuyệt đối sẽ không buông tay!>
Lệnh Hồ Xung thất hồn lạc phách rời khỏi tiểu cư của sư phụ trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mình cùng tiểu sư muội đùa giỡn, luyện công từ nhỏ đến lớn, hết thảy mọi việc đều vô cùng tốt đẹp. Bản thân gã đã từng cho rằng tiểu sư muội nhất định sẽ thành thê tử của mình, sau đó bọn họ có thể giống như sư phụ và sư nương ân ân ái ái, cùng nhau phát dương quang đại phái Hoa Sơn.
Thế nhưng, hết thảy đều biến đổi từ khi Lâm Bình Chi bái nhập môn hạ phái Hoa Sơn, từ lúc đó trong miệng tiểu sư muội cả ngày nhắc tới không còn là “Đại sư huynh, đại sư huynh, ” mà là “Tiểu Lâm tử, tiểu Lâm tử”.
Thậm chí thời gian ở cùng với mình lời nói thường xuyên nhất cũng là, “Tiểu Lâm tử hôm nay học một bộ kiếm pháp” “Tiểu Lâm tử hôm nay lúc gánh nước bị mất mặt” …
Đáng cười thay chính mình lại vẫn tự cho là đúng, cho rằng dựa vào cảm tình nhiều năm như thế của mình và tiểu sư muội thì một Lâm Bình Chi nho nhỏ căn bản chẳng thể uy hiếp. Tiểu sư muội chẳng qua chỉ là thích cảm giác mới lạ khi có tiểu sư đệ mà thôi.
Nhưng là bây giờ xem ra, lúc nãy ánh mắt u oán của tiểu sư muội lúc rời đi chính là oán hận mình đi. Nghĩ đến đây, Lệnh Hồ Xung cảm giác trái tim giống như bị dao cắt, thật đau, thật đau……….
———————————-
Lại nói đến Nhạc Linh San sau khi chạy khỏi viện tử thì một đường chạy đến trụ sở bí mật do nàng và đại sư huynh phát hiện khi còn bé, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy của mình và phụ thân trong nhất thời cảm thấy tâm như tro tàn.
“Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Linh San dừng lại, nghe được giọng nói của người không muốn gặp nhất lúc này, nàng thực sự rất muốn xoay người lại hét lớn vào đối phương một câu, “Ngươi cút cho ta!” Thế nhưng nhớ đến dĩ vãng người kia luôn nhân nhượng mình, còn có mình và hắn hằng ngày hi hi ha ha, cảm giác không đành lòng lại mạnh mẽ dâng lên.
Nàng chỉ có thể cố nén nghẹn ngào nói, “Tiểu Lâm tử, ta không sao, chỉ là muốn yên lặng một chút, ngươi đi trước đi.”
Lâm Bình Chi lúc nãy đã nhìn thấy tiểu sư tỷ là một đường vừa chạy vừa khóc, thậm chí không nhìn thấy mình đang đứng bên đường, vì thế có chút bận tâm mới lên tiếng hỏi han.
Nghe xong lời nói của Nhạc Linh San Lâm Bình Chi trái lại càng thêm lo lắng, theo như kinh nghiệm ở chung của hắn và Nhạc Linh San lúc trước thì Nhạc Linh San tuyệt đối không phải loại người chịu xong ủy khuất còn có thể giữ trong lòng, hôm nay thế nào…
“Sư tỷ, ngươi…” Lâm Bình Chi muốn khuyên giải Nhạc Linh San nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể đứng nguyên ở đó vẻ mặt đỏ bừng, tay chânluống cuống.
Thấy Lâm Bình Chi không chịu đi, Nhạc Linh San rốt cục nhịn không được lửa giận trong lòng, mặc dù biết Lâm Bình Chi thị vô tội, nhưng là vẫn phát hỏa với hắn.
“Ngươi có phiền hay không, ta muốn ngươi đi thì ngươi cứ đi, dong dài ở đây làm gì!”
Lâm Bình Chi cũng không để ý tính xấu của Nhạc Linh San, trái lại thấy nàng rốt cục chịu nói mà thở dài một hơi, “Sư tỷ, có việc gì tức giận thì cứ trút lên người ta, sau khi hả giận rồi thì trong lòng mới dễ chịu.” Nói xong liền bày ra bộ dạng mặc ngươi mắng, mặc ngươi đánh ta không một câu oán hận.
Chính là bộ dáng này khiến Nhạc Linh San bình tĩnh lại, nhìn Lâm Bình Chi ôn nhu cười với mình đột nhiên nàng cảm thấy hắn có chút giống với phụ thân luôn luôn nho nhã của mình, rồi nàng lại so sánh một chút với bộ dạng không thể nương tựa còn có biểu tình cợt nhả không nghiêm chỉnh mà đại sư huynh luôn treo trên mặt, trong lòng liền bất tri bất giác thả lỏng bài xích với Lâm Bình Chi.
Trong ngực đã không còn tức giận và oán khí, Nhạc Linh San liền khôi phục bình thường, nghĩ đến những lời phụ thân nói với mình, Nhạc Linh San thử dò xét hỏi, “Tiểu Lâm tử, ngươi có thích ai không?” Nếu là có, nàng nhất định phải nói cho phụ thân cái kia ý niệm kia đi, thế nhưng nếu là không có thì…
Lâm Bình Chi bị Nhạc Linh San hỏi đột ngột như thể gương mặt thoắt cái đỏ bừng, “Sư tỷ… Ngươi nói cái gì đó.”
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Lâm Bình Chi Nhạc Linh San nín khóc mỉm cười, tạm thời yên tâm vấn đề trong lòng liền có ý niệm đùa giỡn tiểu sư đệ đáng yêu này, “Làm sao vậy? Ta là sư tỷ của ngươi, có chuyện gì không thể nói cho ta biết? Nói, ngươi có thích ai không?” Nhạc Linh San nhìn bộ dạng của Lâm Bình Chi trong lòng có chút mong đợi.
Cho tới bây giờ Lâm Bình Chi đối với tiểu sư tỷ của mình vẫn không có lực chống đỡ, đành ấp úng nhỏ giọng nói “Có.” Sau đó cẩn thận nhìn Nhạc Linh San.
Tâm tư của con nữ nhi luôn nhạy cảm hơn nam nhân rất nhiều, huống hồ Nhạc Linh San cũng vì ý tứ của Nhạc Bất Quần mà đối với Lâm Bình Chi càng thêm tỉ mỉ chú ý, nàng đương nhiên thấy được Lâm Bình Chi sau khi nói xong len lén liếc nhìn bản thân. Tuy rằng nàng cũng không thích Lâm Bình Chi, thế nhưng lòng hư vinh của nàng vẫn lặng lẽ bành trướng một chút.
Cũng không vạch trần tâm tư của Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San chỉ cười cười với y, làm bộ cái gì cũng không biết, nói, “Tiểu Lâm tử nha, tuổi không lớn lắm nhưng tâm tư lại không nhỏ, đã có người thương rồi! Hôm nào đơ mang đến để sư tỷ hảo hảo giúp ngươi nhìn một chút!”
Lâm Bình Chi tuy rằng nghe Nhạc Linh San không hỏi tới nữa thì thở dài một hơi, thế nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn còn có chút thất vọng, đã đánh mất một cơ hội bày tỏ đi.
Tâm tình trở nên tốt hơn, Nhạc Linh San quyết định vì tình yêu của mình thử nỗ lực một lần, nếu là thật không được, kỳ thực tiểu Lâm tử cũng tốt… Ai nha, mắc cỡ chết người!
Thấy Nhạc Linh San bỗng nhiên đỏ mặt chạy đi, Lâm Bình Chi cũng không hiểu ra sao, thế nhưng thấy nàng vừa từ bộ dạng vô cùng đau lòng khôi phục lại sự linh động bình thường y cũng không dám hỏi nhiều, thế nên không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ theo nàng, cho đến khi Nhạc Linh San an toàn trở về phòng mới rời đi.
Từ trong cửa sổ thấy Lâm Bình Chi đã rời đi Nhạc Linh San thở dài một hơi, vuốt gò má nóng hổi của mình, rơi vào trầm tư…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.