Nhìn Đông Phương Bất Bại khóc đến hoa rơi nước chảy, Đan Vô Ngân mở miệng muốn nói gì đó kết quả lại bị cái bao tử đã rỗng suốt năm ngày lên tiếng kháng nghị, “Rột tột ” Đan Vô Ngân không còn cách nào khác ngoài ho khan để che dấu sự xấu hổ.
Đông Phương Bất Bại đang vô cùng kích động đến bây giờ mới nhớ tới Đan Vô Ngân còn là một bệnh nhân, nhanh chóng nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Đan Vô Ngân giúp hắn thuận khí, đồng thời cao giọng phân phó người hầu ở bên ngoài gọi Phân Phân và Bình Nhất Chỉ tiến vào.
Bình Nhất Chỉ cho tới nay đối với Đan Vô Ngân đều rất có hảo cảm, hơn nữa Đan Vô Ngân còn hứa sẽ đem《 Đan gia phổ 》 mà hắn tha thiết ước mơ sao chép một phần cho hắn,thế nên hắn đối với tình trạng của Đan Vô Ngân vẫn là vô cùng tận lực.
Nghiêm túc bắt mạch xong, Bình Nhất Chỉ đối Đông Phương Bất Bại nói, “Cũng may Đan huynh đệ bình thường thân thể xương cốt luyện thật rắn chắc nội công của hắn cũng cực kỳ đặc thù, cho nên lần này mặc dù có chút thương hại nguyên khí, nhưng cũng không có gì lo ngại, chỉ cần bồi bổ thân thể thật tốt là được rồi.”
Đối y thuật của Bình Nhất Chỉ Đông Phương Bất Bại vẫn là rất tin tưởng, nghe gã nói như vậy y rốt cục thở ra một hơi, lại cùng Bình Nhất Chỉ nói, “Bình Nhất Chỉ, như vậy Tử Khiêm dùng cái gì bồi bổ thân thể là tốt nhất?”
Nghe được Đông Phương Bất Bại gọi Đan Vô Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-am-da-on-nhu/1572849/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.