Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, cô dâu mới cùngBạch lão thái quân dùng bữa sáng với nhau.
Từ trong miệng hạ nhân biết được hai người này tối hôm qua đã trở thành vợchồng danh chính ngôn thuận khiến lão thái quân không ngừng cười toe toét.
Về phần Bạch Quân Nhiên, tâm tình lại có chút phức tạp.
Tối hôm qua vốn chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút nhưng không ngờ nháo mộthồi lại thành ra phát sinh quan hệ với nàng.
Mới lúc đầu còn lo lắng lực đạo mình không tốt đụng vào nàng sẽ làm nàng có thểgãy tay hoặc gãy chân. Nhưng đến lên giường mới biết, loại cô nương nhu nhượcnày thân thể tuy có chút mảnh khảnh nhưng cũng không hẳn là yếu ớt so với nhữnggì hắn nghĩ.
Tóm lại tuy có chút ngoài dự liệu nhưng ít nhất tối hôm qua hắn đã được trảiqua một đêm động phòng khó quên.
Chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Lan từ đầu tới cuối đều không được tự nhiên,mỗi khi không cẩn thận cùng Bạch Quân Nhiên bốn mắt nhìn nhau còn nhíu màytrừng hắn.
Tên khốn này thật sự ghê tởm, chiếm tiện nghi của nàng còn chưa tính lại còndùng bút lông viết lung tung lên thân thể nàng, làm hại nàng ở trong thùng tắmkì cọ một hồi mới rửa trôi được những vết mực kia.
Bạch Quân Nhiên bị nàng trừng mắt như vậy, vẻ mặt hắn cợt nhả đưa một chén cháođến trước mặt nàng, không sợ chết nói: “Nào, nào... mau uống nhiều chút cháobồi bổ thân, nàng hiện tại là tiểu tổ tông của Bạch gia chúng ta, nói khôngchừng trải qua tối hôm qua, trong bụng nàng đã mang thai tiểu hài tử rồi.”
Bạch lão thái quân vừa nghe xong, khuôn mặt lại nở nụ cười như hoa: “Đúng vậyLan nhi, phụ nữ mang thai rất cần bổ sung chất dinh dưỡng. Bây giờ tuy nhắc tớichuyện sinh hài tử còn hơi sớm nhưng quan trọng nhất là phải luôn chăm sóc tốtcho cơ thể.”
“Thái quân, ngài thế nào cũng đi giễu cợt Lan nhi? Mới một đêm mà thôi, làm saolập tức có tiểu oa nhi ngay được.”
“Không sao hết, nếu tối hôm qua không có mang thai thì chúng ta sẽ tiếp tục cốgắng.” Bạch Quân Nhiên ngẩng cao đầu vừa cười vừa nói.
Hắn không phải là chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân sinh con. Trong quân đội mườinăm, tuy có thể nói tự chủ rất tốt nhưng khi vào thời điểm cần thiết hắn cũngcần phải phát tiết nhu cầu sinh lý.
Trong mấy năm trước, hắn luôn luôn không muốn đối mặt sự thật trong nhà còn cómột thê tử, nguyên nhân chủ yếu cũng là mỗi lần nghĩ đến nàng trong đầu sẽ hiệnra khuôn mặt non nớt ngồi ở trong kiệu hoa.
Một oa nhi mới gần có chín tuổi, muốn hắn làm sao có thể coi nàng là vợ mình màđối xử đây? Dù sao cũng chỉ mà một đứa bé mà thôi. Một nguyên nhân khác nữakhiến hắn mười năm không về là lúc đó hắn không thể vui lòng tiếp nhận cuộc hônnhân do tổ mẫu sắp đặt này.
Hắn luôn nghĩ, cô nương có tư cách đứng cạnh hắn không nhất định phải có giathế hiển hách, dung mạo tuyệt mĩ nhưng nhất định phải kiên cường mạnh mẽ, chodù khi hắn viễn chinh bên ngoài, nàng cũng có thể quản lý tốt mọi việc trongnhà.
Cho nên khi hắn biết được, người mà mình sắp cưới vào cửa là một tiểu cô nươngmảnh khảnh nhu nhược thì trong nội tâm hắn đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Lần này về nhà, tuy trong lòng biết rõ là mưu kế của tổ mẫu nhưng hắn khôngnghĩ tiếp tục trốn tránh bởi Lão nhân gia tuổi cũng đã cao, hắn không đành lòngmuốn đối nghịch (tráiý) với bà thêm nữa.
Thật may là Mặc Lan bề ngoài tuy trông hơi nhu nhược một chút nhưng hắn pháthiện ra, tiểu nương tử của hắn trong nội tâm lại vô cùng kiên cường, điều nàycó thể rõ ràng nhận ra khi nhìn nàng, một cô nương có thể chất yếu đuối lại cóthể quản lý sản nghiệp Bạch phủ ổn định và phát triển.
Đối với nàng, hắn có vài phần kính trọng.
Mà gương mặt của Mặc Lan bị hắn nói những lời này lại càng đỏ, nàng giơ chânkhông nể tình ở dưới bàn giẫm hắn một cái.
“Ai muốn với chàng tiếp tục, người này đúng là vô lại!”
Thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, Bạch Quân Nhiên bị đau giả vờ hét to mộttiếng: “Ta nói nương tử, mặc dù phu quân nàng da dày thịt béo nhưng nàng lạiđộc ác không chút thương xót giẫm ta như vậy cũng sẽ rất đau đấy, khó tráchngười ta thường nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, vi phu hôm nay cuối cùng cũngđược lĩnh giáo (nếmthử).”
Tiếng kêu kia cũng thật quá khoa trương, bị hắn nói như vậy Mặc Lan hận khôngthể ở dưới bàn giẫm hắn nhiều hơn vài cái.
Người này thật sự là Bắc Kỳ Đại nguyên soái sao? Thế nào lại rất giống tên vôlại vừa đáng giận lại vừa đáng hận?
Thấy cháu dâu mình mới gặp mặt liền đã đả tình mà tiếu*, tâm tình Bạch lão tháitự nhiên lại càng cao hứng.
[Đảtình mà tiếu*: = liếc mắt đưa tình, = đánh yêu mắng yêu, = đánh tình mắng yêu.]

Mọi người vừa nói vừa cười đùa một hồi, Bạch lão tháiquân đột nhiên hỏi: “Sau khi dùng cơm sáng xong thì cháu phải vào cung gặpHoàng Thượng sao?”
“Đúng vậy tổ mẫu, trước lúc xuất phát cháu đã dùng bồ câu đưa tin cho Binh bộthượng thư, muốn ông ấy thay cháu bẩm rõ chuyện hồi kinh. Hôm qua trở về chỉ sợtin tức sớm đã truyền vào cung, hôm nay không tiến cung e rằng Hoàng Thượng sẽhạ chỉ thúc giục thôi.”
“Tuổi cháu cùng Hoàng Thượng không cách nhau là mấy, cũng vừa là bạn nối khố từbé của Hoàng Thượng. Nhiều năm cháu sống chết không chịu về, lại bỏ lỡ đám cướicủa Hoàng Thượng, cẩn thận lần này vào cung Hoàng thượng sẽ cho cháu một trận,”
Bạch Quân Nhiên không ngờ lại dửng dưng, cười cười: “Huấn (dạy) cái gì chứ? Lãotử thay hắn giành lấy thiên hạ, trấn thủ biên cương, bảo vệ vững chắc ngôi vịhoàng đế của hắn, quốc gia được yên ổn, hắn cảm ơn cháu còn không kịp như thếnào lại dám giáo huấn cháu cơ chứ?”
Bạch lão thái quân nhất thời nhíu mày: “Đúng là không biết lớn nhỏ, trên dướigì hết. Những lời thế này cháu tuyệt đối không thể ở bên ngoài nói tuỳ tiệnđược. Mặc dù giữa cháu và Hoàng Thượng có một chút tình nghĩa với nhau nhưnggiữa quân và thần vẫn cần có một chừng mực nào đó cần phải giữ nghiêm. Một khiđã mắc tội bất kính thì cho dù cháu có lập được bao nhiêu chiến công hiển háchcũng đều sẽ bị rơi đầu.”
“Cháu biết thưa tổ mẫu, tôn tử của ngài cũng không phải là đứa ngốc, há có thểdễ dàng bị người khác muốn chặt đầu cháu là chặt được ngay.”
Nói xong, hắn đem bát cơm trắng cầm trên tay ăn sạch sẽ, lại uống thêm một ngụmtrà, sau đó rất tự nhiên dùng tay lau miệng, chỉ thấy Mặc Lan ngồi đối diệnlườm mắt nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười khẽ: “Thế nào? Nàng cũng muốn theo ta tiến cung gặp vua hả?”
Mặc Lan tức giận lườm hắn một cái, trên khuôn mặt thanh tú động lòng ngườigiống như có đôi chút buồn rầu lo lắng.
Mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng kết quả lại nuốt trở lại trong, cuối cùng vẫnlà không có nói gì.
Sau khi dùng xong bữa sáng, hạ nhân liền chuẩn bị sẵn bộ lễ phục khi vào triềucho Bạch Quân Nhiên mặc, xong xuôi mọi thứ liền rời đi Bạch phủ.
Đi tới cửa, đang muốn phi thân lên ngựa thì lại thấy Mặc Lan cầm một túi đồchạy theo ra.
“Nên mang những thứ này theo, sẽ rất hữu ích.”
Hắn chau mày, vẻ mặt không hiểu nhìn nàng: “Đây là cái gì?”
Hắn mở túi ra nhìn vào, bên trong đều là trang sức, mỗi một món đều có giá trịhết sức xa xỉ.
“Vài chục năm chàng đã không qua lại trong triều, chỉ sợ trong cung sẽ có mấyngười không nhận ra chàng. Mặc dù thái quân nói quan hệ giữa chàng và HoàngThượng không tệ thế nhưng, dù sao đây đều là những chuyện của mười năm vềtrước. Hôm nay, hai người đều đã trưởng thành, trong tay chàng lại cầm binhquyền, ta sợ trong cung có người đố kị với công lao của chàng sẽ nói một sốđiều không hay, cho nên...”
Đem túi vải buộc lại chắc chắn đưa vào tay hắn: “Sau khi vào cung, nếu như cócơ hội nói chuyện với những người theo hầu hạ Hoàng Thượng thì chàng nên thưởngcho bọn hắn ít đồ này, để cho bọn họ ghi nhớ ân tình của chàng. Tương lai nếuxảy ra chuyện gì, cũng có thể mật báo trước cho chàng một số chuyện.”
Bạch Quân Nhiên nghe xong thì ngẩn người, bật cười nói: “Nàng đây là muốn tahối lộ sao?”
Mặc Lan tức giận nói: “Nói hối lộ nghe có vẻ hơi quá, trong cung vốn có nhiềuthị phi, chàng đột nhiên trở về, chỉ không làm tốt sẽ có rất nhiều người soimói. Những hạ quan bình thường có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhưng ngộ nhỡ lạigặp phải người nào tâm kế thâm sâu khó dò muốn cản trở chàng sẽ nói một số điềukhông hay, vả lại...”
Nàng cáu giận trừng mắt nhìn hắn: “Bạch phủ chúng ta không phải nghèo kiết xácnhư chàng nghĩ, những vật nhỏ này không đáng là bao, chàng mau cầm đi, ngàn vạnđừng làm trễ nải thời gian kiến giá (đi gặp vua).”
Trái tim Bạch Quân Nhiên ấm dần lên, mặc dù hắn từ trước đến nay đều khinhthường lũ người trong cung hư dữ ủy xà*, hơn nữa với năng lực của hắn không cầnlấy lòng người khác, nhưng bên cạnh lại có người vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị tất cảkhiến hắn không khỏi sinh cảm động.
[Hưdữ ủy xà*: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao cólệ.]

Hắn ôm lấy bọc vải cười hắc hắc: “Lan nhi đây chính làlo lắng cho an nguy của vi phu sao?”
Mặc Lan ngẩn người, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng: “Ai thèm lo lắng cho chàng, tađây là vì tương lai Bạch phủ mà suy nghĩ.”
“Lo lắng thì cứ nói lo lắng, tội gì cứ phải lấy lí do biện minh cho việc mìnhlàm?” Bạch Quân Nhiên tiến lên một bước, cầm một mớ tóc của nàng lên ngửi mộtchút: “Ừ! Quả nhiên có chút mùi vị của hiền thê, rất tốt rất tốt.” (^^!)
Mặc Lan sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện tự nhiên mình bị người này đùagiỡn, giơ chân ra dùng sức đá một cái vào chân hắn: “Cái người này không biếtvô liêm sỉ!”
Cáu giận mắng một tiếng, gương mặt bỗng phi hồng, nàng tức giận ảo não xoayngười chạy vào phủ.
Sau lưng truyền đến từng trận cười lớn, tiếng cười kia khiến Mặc Lan cảm giácmình giống như tên hề.
Bạch Quân Nhiên ghê tởm, nàng thế nào lại có thể gả cho loại người vô lại nhưnày cơ chứ?
※*※*※*※*※
“Ai da, cái thứ gì mà nặng quá vậy!”
Thanh nhi phụ trách quét dọn phòng bởi vì không cẩn thận mà làm rơi một thứ gìđó của Bạch Quân Nhiên được dùng vải đen bao lại treo trên tường. Cả căn phòngphát ra một âm thanh “K...e...n...g” vang thật lớn.
Thử muốn nâng vật kia lên nhưng mới phát hiện thứ này nặng muốn chết, dùng toànbộ khí lực cũng không di chuyển một một phân một hào, vừa định kéo miếng vảiđen kia để xem thứ bên trong thì bỗng nhiên Mặc Lan bước vào nhìn thấy hét lớn.
“Cẩn thận! Không thể tùy tiện mở vật kia ra.”
Thanh nhi bị tiếng hét làm cho giật mình: “Thiếu phu nhân, trong túi này là thứgì thế ạ? Chẳng lẽ là pháp bảo của thiếu gia?”
Mặc Lan cười nhìn nàng khẽ gật đầu một cái: “Có thể nói như vậy, vật này rấtlợi hại đấy.”
Thanh nhi tò mò, nhìn ngón tay mịn màng của thiếu phu nhân nhẹ nhàng vuốt vemiếng vải thô ráp kia, nàng không hiểu nhíu mày: “Vật này nhất định là rất đángtiền đây.”
“Không chỉ đáng tiền, hơn nữa còn là bảo vật vô giá.”
Thanh nhi bị lời nói vừa rồi của Mặc Lan lại càng trở nên hiếu kì.
“Thanh nhi em giúp ta một tay, vật này tương đối hơi nặng.”
Mặc Lan bảo nha hoàn, hai người cùng nhau đem vật nặng bọc bằng vải đen kia dờiđến trên bàn, ngắn ngủi một đoạn thời gian, hai người đều mệt đến toát mồ hôi.
“Trong túi này chắc chắn là vàng thỏi, nhưng mà không có việc gì thiếu gia cầmnhiều vàng thế này làm gì?”
Mặc Lan vừa tức vừa buồn cười nhìn Thanh nhi: “Nói em không có nhãn lực(mắt) quả nhiên không nói sai, thỏi vàng cái gì, trong baonày có thể so với vàng còn quý gia hơn.”
Từ từ mở lớp vải đen, lộ ra một thanh đại đao uy mãnh được chế tạo từ Hắc Kim*.
[HắcKim*: Kim loại đen]

Thân đao thon dài, vỏ gươm mỹ quan, mặc dù dùng HắcKim chế tạo nhưng bởi vì chủ nhân giống như vô cùng yêu thích nó, cho nên thânđao được mài nhiều đến sáng bóng loáng.
Trên vỏ đao khắc hoa văn hình một con rồng to lớn lóe ra thứ ánh sáng chói mắt,chuôi đao có gắn ba miếng vòng vàng khá lớn, chỉ cần cầm nhẹ một cái liền cótiếng “leng keng” phát ra.
Thanh nhi vừa định đưa tay sờ vào lại bị Mặc Lan ngăn cản: “Không cần sờ loạn,thứ này bản thân mang theo một cỗ linh tính thần khí viễn cổ, nếu không cẩnthận dính máu sẽ liền lập tức lấy mạng em ngay.”
“Có thật không?” Thanh nhi cảm thấy thật không tưởng tượng nổi: “Bất quá chỉ làmột thanh đao đen sì, mặc dù bề ngoài trông có chút xíu dọa người á..., nhưnglàm sao có thể có linh tính được đây?”
Mặc Lan cũng không buồn phản bác lại lời nàng, tha thiết nhìn chằm chằm vào đạiđao trước mặt.
Mặc dù nàng là một cô gái nhu nhược, cũng không biết võ nghệ nhưng nàng lạibiết người tập võ bình thường vẫn luôn mang theo kiếm làm bạn bên người.
Nàng từng nghe thái quân kể, hồi thời niên thiếu Quân Nhiên từng có một đoạnduyên kỳ ngộ, sự thật đó chính là thanh đại đao hắn luôn đeo trên người này.
Nghĩ đến chủ nhân của cây đại đao này chính là phu quân của mình, trong lòngkhông khỏi cam thấy một cảm giác không thật.
Đều nói vật giống như chủ nhân.
Người nam nhân kia phách lối bá đạo, ngay cả vũ khí mà hắn sử dụng cũng khoatrương, không ai bì nổi.
“Trong Sưu Thần Ký có ghi lại điển cố về Can Tương và Mặc Tà, đây đều là ThưHùng Song Kiếm* vô cùng có linh tính, đừng nghĩ rằng bọn chúng là vũ khí màkhông có suy nghĩ. Bọn nó sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân, nếu người sử dụng bọnchúng không có đủ tư cách thì sẽ không thể lãnh hội hết tinh hoa tinh túy trongthanh kiếm này.”
[ThưHùng Song Kiếm*: Vũ khí cao cấp]

Thanh nhi nghe xong mơ màng, khuôn mặt mơ hồ.
Ngược lại lúc này Bạch Quân Nhiên từ ngoài bước vào nghe được những lời này,khuôn mặt lộ vẻ thưởng thức: “Không nghĩ tới một cô nương bé nhỏ như nàng thếnhưng lại có hiểu biết về thần khí viễn cổ này.”
Hai người thấy hắn xuất hiện, cũng có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Thanh nhi bước tới hành lễ với hắn, Bạch Quân Nhiên cũng không phải là ngườicoi trọng lễ tiết, phất phất tay, Thanh nhi hiểu ý liền lui ra ngoài.
Một tay cầm đại đao nhấc khỏi bàn, hơi dùng lực một chút, đao liền rời khỏi vỏ.
Ở giữa không trung quơ quơ mấy cái, thanh đao nhất thời phát ra những tiếng ôô, kèm theo là tiếng va chạm của vòng vàng trên đao, khiến người ta có cảm giáckhiếp sợ.
“Cạch” một tiếng, hắn đạt thanh đao lên trên bàn, cười nhìn ánh mắt có chútngây ngốc của Mặc Lan: “Biết thanh đao này của ta tên gì không?”
Mặc Lan như cũ giật mình nhìn hắn. Không phải là mới vào cung đi gặp vua ư, nhưnào mới có một canh giờ đã liền trở lại rồi?
“Long ẩm huyết*, gặp máu là Thị Hồn?” Bạch Quân Nhiên vuốt ve thanh đao yêuquý, ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm lấy mặt đao giống như đang cẩn thận vuốt veda thịt mềm mại của cô gái yêu mến. (miêu tả kinh dị zợ ==!)
[Longẩm huyết*: Rồng uống máu.]

“Thứ bảo bối này hao tổn không ít thời gian của ta mớilấy được, trên chiến trường, nó vì ta mà lấy máu của không ít quân địch.”
Theo ngón tay di chuyển, Mặc Lan không kìm được lẩm bẩm nói: “Ta từng đọc trongmột quyển sách có ghi lại về Long ẩm huyết vào thời kỳ thượng cổ, có một tênsát nhân ma tên là Hắc Long ác bá hoành hành, sát sinh vô số. Sau đó lại bị mộtvị thần tiên hàng phục, đem linh hồn của hắn phong ấn trong một cây đao, mà câyđao này được cắm trên Tuyết sơn đỉnh.
Trải qua nhiều năm, cây đao kia dần dần sinh ra linh tính, nghe nói, máu tươicó thể thức tỉnh linh hồn của nó, người tà ác lấy được nó sẽ trở thành nô lệcủa nó mà người chính nghĩa lấy được nó sẽ trở thành chủ nhân của nó. Nếu nhiễmphải máu, thân đao sẽ có biến hóa cực lớn, cho nên người đời sau đều đặt tên nólà Long ẩm huyết.”
Nghe những lời giải thích này của nàng, Bạch Quân Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Trước mặt nha đầu này còn chưa đến hai mươi tuổi, quanh năm chỉ ở tại khuê phòngtrong trạch viện, không ngờ lại có thể biết được nguồn gốc của Long ẩm huyết.
Mặc dù đã sớm biết nàng thông minh từ trước, đọc đủ thứ kinh thư nhưng khôngnghĩ tới ngay cả việc xem lướt qua cũng có kiến thức rộng đến vậy. Đối vớinàng, hắn càng ngày càng hiếu kỳ, xem ra tổ mẫu đã thay hắn đào được một bảovật.
Bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, Mặc Lan nhíu mày nói: “Chàng nhìncái gì?”
Bạch Quân Nhiên đột nhiên cười lớn: “Thật là tuyệt đối không ngờ được, thậm chíđến vấn đề này nàng cũng hiểu biết, tổ mẫu khen nàng tài hoa (giỏi giang) quả là không có nói quá.”
Mặc Lan bĩu môi, hừ một tiếng nói: “Không biết lần trước ai luôn miệng nói xemthường nhất là các văn nhân nhã sĩ vậy. Đúng rồi, chàng không phải đi vào cunggặp vua ư, nhanh như vậy đã trở về rồi à?”
“Biết nàng ở nhà nghĩ tới ta tha thiết, cho nên thấy Hoàng Thượng hỏi han, taliền nói cho hắn biết trong nhà có kiều thê đang mong, muốn hắn nói ngắn gọnmột chút để ta còn nhanh trở về bồi nàng dâu đấy.”
Lần này, khuôn mặt của Mặc Lan lại càng thêm hồng.
“Chàng... chàng nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Bạch Quân Nhiên không trêu chọc nàng nữa, cầm đại đao trên bàn, vung mạnh hơnmấy vòng trên không: “Nàng có muốn tận mắt nhìn thấy uy lực thực sự của thanhLong ẩm huyết này không?”
Vừa dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng trên mũi đao quệt một nhát, đồng thời xuất hiệnmột cỗ máu đỏ tươi theo mũi đao chảy xuôi xuống.
Mặc Lan sợ hãi còn chưa kịp kêu lên, chỉ thấy thân đao vốn màu đen nhưng bởidính máu từ từ biến thành màu đỏ, thanh đao càng ngày càng đậm màu, càng ngàycàng điên cuồng, nhìn ở trong mắt, nó giống như một ma đao đang uống máu khiếncon người ta khiếp sợ không thôi.
“Ù... ù...” Trong thanh đao giống như phát ra tiếng người than khe khẽ.
Lại nhìn Bạch Quân Nhiên, mặc dù mặc một bộ triều phục nho nhã nhưng ngũ quanlại dần trở nên phấn khích, cắp mắt sáng trong, bên môi nở nụ cười tà nịnh, độtnhiên phi thân một cái, cả người nhảy đến giữa đình viện.
Long ẩm huyết nhiễm màu máu ở trong đình viện dưới những cây hoa bay bay phi vũ (bay múa),cánh hoa màu trắng bị đao khí quơ qua mà rơi đầydưới đất.
Cách đó không xa, Tiêu Hà cũng mấy người thuộc hạ đang ngồi trên nóc nhà uốngrượu nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng động phía này đều ngó đầu lại, chỉ thấyNguyên soái thân thủ ở trong mưa hoa nhẹ nhàng khua múa.
Uống vào một ngụm rượu mạnh, trong mắt Tiêu Hà tràn đầy ý cười: “Nguyên soáicủa chúng ta làm sao vậy? Thanh Long ẩm huyết kia là bội đao người yêu quýnhất, ở trong quân đội nhiều năm như vậy, trừ khi ra chiến trường giết địch,chưa bao giờ thấy người lôi thanh bảo bối ra khoe khoang.”
Một người thuộc hạ trong đó cười hắc hắc: “Nguyên soái phu nhân không phải đangđứng ở cửa xem sao, nói không chừng Nguyên soái thấy mỹ nhân trước mặt nên muốnthể hiện tài năng nhằm chiếm được cảm tình của phu nhân không chừng.”
“Không đúng, Nguyên soái không phải là ghét nhất những cô gái kiểu như phu nhânsao?”
“Nói như vậy cũng chưa hẳn, đừng xem phu nhân tuổi còn trẻ nhưng năng lực khôngphải là tầm thường, Nguyên soái tuy bên ngoài thì mạnh miệng nhưng không phảitối qua còn bị phu nhân lôi vào phòng Chu công chi lễ đấy thôi.”
Mấy người thuộc hạ cùng với Tiêu Hà nghe xong thì cười rộ lên.
Mà Mặc Lan nhìn thân ảnh không ngừng múa kiếm kia không khỏi giật mình.
Đường kiếm của Bạch Quân Nhiên thập phần tinh diệu (tinh xảo +tuyệt diệu + đẹp đẽ),một sự kết hợp giữađường kiếm với tốc độ mà chưa kể người múa kiếm từ trong nội tâm còn bộc lộ rasự ngang tàng khí phách.
Mỗi một tiếng gió rít qua cũng giống như tiếng đập của trái tim nàng, làm chonàng không thể di dời tầm mắt.
Một cơn mưa hoa rơi đầy trên sân viện, Bạch Quân Nhiên tay áo tung bay, độngtác tao nhã mang theo bảy phần ngoan lệ (tàn nhẫn) hết sức bá đạo.
Thanh Long ẩm huyết vung trong lúc đó tỏa ra hồng quang (ánh sáng màuđỏ),cuối cùng lại trở nên sáng rỡ đến chóimắt.
Nàng lẳng lặng đứng nhìn, sâu trong nội tâm dâng lên những đợt sóng dâng tràokhông dứt.
Một nam tử toàn thân tràn ngập sự kiêu ngạo khí phách của nam tử, khiến chongười ta khâm phục, khiến người ta lại kính sợ (kính nể).
Càng khiến cho lòng nàng kiêu ngạo, người nam nhân này là chồng của nàng, ôngtrời của nàng, là tất cả của nàng.
※*※*※*※*※
Ở cán đao (chuôiđao) ngón tay đụng chạm nhiều lần khiếnvết thương của Bach Quân Nhiên càng thêm sâu, mặc dù hắn múa vô cùng cao hứngnhưng sau đó lại phải ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, đưa ngón tay chảy máukhông ngừng để Mặc Lan băng bó.
Mũi đao Long ẩm huyết hết sức bén nhọn, nhẹ nhàng đụng chạm một chút cũng đãtạo thành vết thương, vết đao mặc dù không sâu nhưng hắn lại còn không biếtnặng nhẹ tay cố tình cầm thanh đao nặng trên tay múa may.
Nhìn vết thương rách lớn, Mặc Lan không khỏi kinh hãi.
“Chàng múa đao thì cứ múa, cần gì phải cắt vào ngón tay mình, chàng nhìn xem,máu chảy mỗi lúc một nhiều thật đúng là dọa người.”
Thận trọng thay hắn rắc bột phấn thuốc cầm máu lên vết thương, sau đó lại cẩnthận đem miếng vải màu trắng nhẹ nhàng quấn lại vết thương.
Bạch Quân Nhiên vừa hơi giương mắt liền nhìn thấy đôi lông mày tinh xảo hơinhíu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Chiếc mũi hơi hơi hếch lên, trên chóp mũi còn đọng lại lấm tấm mồ hôi, da thịtmịn màng, lỗ chân lông se khít (nhẵn nhụi) đều thuộc về dung nhan của thiếu nữ xinh đẹp này, thật không khỏi làmrung động lòng người.
Hắn không đứng đắn cười khẽ một tiếng, đem khuôn mặt tuấn tú của mình gần sátlại mấy phần: “Lan nhi đang vì ta mà đau lòng sao?”
Mặc Lan trừng mắt nhìn hắn, bị hắn đùa giỡn nhiều lần, hiện tại cũng có chútthành thói quen.
“Còn có tâm trạng đùa giỡn, nếu là vết thương không cẩn thận thành sẹo khôngphải sẽ làm người khác thấy sợ sao?”
“Vết thương này có là cái gì, trên chiến trường, các tướng sĩ anh dũng khôngngười nào là không có vết sẹo dữ tợn, ngay như ta, lồng ngực, bắp tay, trên đùicũng đều có vết thương lớn nhỏ.” Nói xong, ánh mắt còn mập mờ nhìn thẳng vàomắt nàng: “Sao thế? Chẳng lẽ ngày hôm qua cùng ta sinh hoạt vợ chồng nàng khôngnhìn thấy sao?”
Hắn cố ý nhấn mạnh bốn từ 'sinh hoạt vợ chồng' thành công khiến gương mặt MặcLan đỏ bừng.
Người này đúng là da mặt rất dày, ngay cả những lời này cũng có thể nói ra dễdàng.
Thấy nàng hơi cáu, trong xương Bạch Quân Nhiên dòng máu tà ác không ngừng sôitrào.
Dường như mỗi lần nhìn nàng bị mình trêu chọc cho đỏ bừng hai gò má, trong lònglại có một cảm giác khác lạ.
“Bất quá cũng không thể trách nàng được, ngày hôm qua sao ít nên hơi tối làmnàng không nhìn thấy rõ ta là chuyện bình thường, hay là tối hôm nay chúng tangủ không cần thổi tắt nến đi, vi phu sẽ cho nàng nhìn đủ, thấy thế nào?” Vừanói xong, bỗng cảm thấy vết thương trên tay đau xót.
Mặc Lan dùng lực bóp mạnh vào vết thương khiến Bạch Quân Nhiên hét lớn.
“Này, nha đầu nàng muốn mưu sát chồng hả?”
“Ai bảo tên khốn như chàng toàn nói những lời không đứng đắn”
“Ta đâu có? Tối hôm qua nàng bị ta ôm vào trong ngực hôn môi thì ta chỉ cảmthấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, nhưng thân thể nàng rốt cuộc có hình dángnhư nào thì ta lại chưa kịp nhìn cẩn thận.”
Lời nói mập mờ lộ liễu này làm Mặc Lan nghe được hai tai nóng bừng.
Nàng giơ chân lên hướng về phía mắt cá chân hắn không thương tiếc đạp một cái:“Cái người này, thối sắc lang, chàng thật đáng ghét, còn muốn bị ăn đòn nữa bởimấy lời nói ngu xuẩn này hả...”
Bạch Quân Nhiên bắt được tay nhỏ bé của nàng đang vung trên không, mặt chẳngkhác gì vô lại nói: “Cái gì thối sắc lang? Bản Nguyên soái rõ ràng có cưới hỏiđàng hoàng, kiệu tám người khiêng đem nàng cưới vào cửa, đừng nói hôn miệng sờmặt, ngay cả ngày ngày đem nàng trói ở trên giường muốn làm gì thì làm đây đềulà chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Đến đây nương tử, mau cho vi phu hôn mộtcái,... ai da!”
[Chuyệnthiên kinh địa nghĩa*: chuyện hết sức bình thường.]

Đang nghĩ muốn lén hôn trộm lại bị một quyền của nàngđánh cho.
Hai người ở trong phòng huyên náo một hồi, liền nghe ngoài cửa truyền đến giọngnói lanh lảnh chói tai nói: “Bạch Nguyên soái tiếp chỉ!”
Sắc mặt Mặc Lan hơi ngẩn ra, không hiểu nhìn Bạch Quân Nhiên: “Là ý chỉ củaHoàng Thượng đưa đến cho chàng?”
“Có lẽ là vậy.”
Bạch Quân Nhiên không để ý, thừa dịp nàng còn đang thất thần liền thành cônghôn trộm nàng khiến khuôn mặt nha đầu này đỏ ửng như tôm luộc chín, hồng đếnhết sức đáng yêu.
Thong thả ung dung sửa lại quần áo, chỉnh lại đầu tóc, mới vừa rồi trên mặt cònnở nụ cười không đứng đắn rất nhanh đã bị hắn thu lại.
Nhìn lại lần nữa, đã biến thành một người đầy uy nghiêm (uy phong) bá giả, trong ánh mắt cũng loé lên sự kiên cường tháchthức đầy ngạo nghễ (kiêu hãnh).
Vén rèm cửa lên đi ra ngoài, sau đó lĩnh chỉ tạ ơn, lại thấy mấy người tháigiám khiêng mấy rương lớn đi vào.
Đợi đặt đồ xuống hết, bọn họ rất cung kính hướng Bạch Quân Nhiên hành lễ xongxoay người rời đi.
“Những thứ này là gì vậy?” Mặc Lan có chút tò mò.
Sau đó Bạch Quân Nhiên đi vào, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm: “Nàng mở ra xem mộtchút không phải sẽ biết hay sao?”
Khi Mặc Lan trong bụng mang đầy nghi vấn theo thứ tự sắp xếp mở ra hòm thứ nhấtthì đống đồ đập vào mắt nàng khiến nàng hơi ngẩn ra, ánh mắt không hiểu nhìnBạch Quân Nhiên.
“Nhiều đồ trang sức như này, tất cả đều là do Hoàng Thượng tặng sao?” Nàng hỏi.
“Đúng vậy, buổi sáng nay ta vào cung gặp vào thì đem mấy món đồ nàng đưa chotất cả đều đem tặng cho hậu cung đám nương nương gọi là quà gặp mặt.
“Thuận tiện còn cùng Hoàng Thượng nói, những thứ đồ này đều là phu nhân nàng tựmình chọn lựa, mỗi món đều có giá trị liên thành (vô giá),Hoàng Thượng nghexong cảm động việc chúng ta tặng món đồ trân quý cho hậu phi của hắn cho nênsau khi chờ ta về phủ liền sai người đưa tới mấy rương này đáp lễ lại mà thôi.”
Mặc dù nghe hắn miêu tả vô cùng sinh động nhưng Mặc Lan nghe vào tai có cảmgiác bất khả tư nghị*.
[Bấtkhả tư nghị*: Không thể bàn cãi được, không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.]

“Ta chọn đưa cho chàng những thứ kia rõ ràng là để chochàng chuẩn bị cho những quan quân kia mà...”
“Nàng cần gì phải quan tâm hắn là hoạn quan hay là hậu phi làm gì, dù sao đềulà người bên cạnh Hoàng Thượng, huống chi chúng ta tặng đồ, nếu ngay cả việcđáp lễ còn không làm vậy Bạch Quân Nhiên ta chẳng hóa ra rất không có thể diện (mặt mũi) sao?”
Mặc Lan không còn gì để nói, người này lại dám ở trước mặt Hoàng Thượng lớn lốinhư vậy.
Bọn họ chỉ đơn giản tặng mấy món đồ trang sức vậy mà kết quả đổi lấy lại là mấyrương lớn đáp lễ.
Sợ rằng ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng không có biện pháp cầm giữ vị Binhmã Đại Nguyên soái này, cứ mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
Nhưng mà đây đều là sự thật sao?
Quân Nhiên cầm Hổ phù trong tay, nếu ở trong cung quá mức phách lối không chừngsẽ trở thành đối tượng bị vu oan giá họa.
Hiên tại Hoàng Thượng dung túng hắn nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó Hoàng Thượngcảm thấy hắn uy hiếp đến giang sơn của mình, Bạch gia sợ rằng không thoát khỏisố mệnh bị diệt môn.
Đang trầm tư suy nghĩ, lại thấy Bạch Quân Nhiên vẫy tay về phía nàng.
“Lan nhi lại đây, Nàng nhìn một chút cái rương này xem có thứ mà nàng thíchkhông, những thứ đồ này đều là bảo vật ở trong cung, có một số ít là ngoại tộccống nạp vật phẩm, da nàng sáng trắng, ta cảm thấy loại hạt trân châu vừa tovừa tròn này rất hợp với nàng.” Vừa dứt lời, tay cầm lên hai dây chuyền xâutoàn trân châu hướng về phía cổ nàng đeo vào.
Mặc Lan chỉ cảm thấy trước mắt hoa mắt chóng mặt, sau một khắc liền bị một đốnghạt trân châu đeo đầy người.
“Ừ, quả nhiên nhìn so với đeo vào còn đẹp hơn rất nhiều, có câu nói gì ấy nhỉ?Àh, đúng rồi người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên (mã dựa vào yên) đúng không?”
Nàng phì cười một tiếng, mới vừa rồi trong lòng còn chất chứa nhiều nỗi lo lắngbây giờ bỗng chốc tan thành mây khói.
“Từ xưa tới nay Hoàng Thượng mặc dù rất kiêng kị võ tướng nắm giữ binh quyềntrong triều, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất cần những tướng lĩnh để bảovệ non sông đất nước.”
Vén những sợi tóc vương trên trán nàng, mới vừa rồi Bạch Quân Nhiên còn có bộmặt không đứng đắn, giờ vẻ mặt lại tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
“Một minh quân chân chính nên biết người nào nên tin người nào nên nghi, nếunhư Đương Kim Thánh Thượng là một vị hôn quân nghe lời gièm pha, nàng nghĩ rằngta còn có thể can tâm tình nguyện thay hắn bảo vệ giang sơn Bắc Kỳ sao?”
Nàng ngẩng đầu mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đứng trước mặt mình.
Nam nhân này ngoài mặt khiến cho người ta cảm giác không phải loại người thô lỗcâu nệ tiểu tiết, nhưng thật sâu bên trong, xa hơn những gì nàng tưởng tượngđược thì hắn là người có suy nghĩ chín chắn rất nhiều.
Đúng vậy! Quân Nhiên xuất thân tướng môn, lại từ nhỏ cùng Đương Kim ThánhThượng lớn lên, trong cung người ta lừa gạt hắn đương nhiên so với ai khác đềurõ hơn hết, có thể ngồi lên vị trí thống lĩnh tam quân Binh mã Đại Nguyên soái,chỉ bằng một thân sử dụng sức mạnh cường bạo thì không bao giờ có thể chỉ huytrăm vạn tướng sĩ.
Hắn có mưu trí cùng tính toán, còn có tác phong làm việc của hắn, tất cả đềukhiến nàng không cần lo lắng.
Ngay khi nàng còn đang đỏ mặt, mí mắt từ từ cụp xuống thì đột nhiên một cỗ hơithở tiến sát lại gần.
“Bất quá vi phu cũng muốn nói với nàng một câu cảm ơn, dưới gầm trời này ngoàitrừ tổ mẫu thì nàng chính là người con gái thứ hai vì ta mà lo lắng ưu phiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.