Chỉ là vết thương nhỏ? Sẽ nhanh lành thôi?
Anh lại gạt cô một lần nữa!
Vết sẹo của anh rõ ràng vẫn còn chưa kínmiệng, sưng tấy lên. Mà vừa rồi cô lại còn dùng sức đẩy đúng vào miệngvết thương của anh. Máu từ vết thương chậm rãi chảy ra, đông lại nhiềuchỗ trên vết thương để lại một màu đỏ tươi làm cô hoảng sợ.
Trong tình cảnh này, những tức giận củaBạc Băng như đã tan thành mây khói. Cô chỉ muốn biết, vết thương sâu này của anh đau đớn đến mức nào.
“Anh, tại sao… lại như vậy?” Khi Bạc Băng nói chuyện, răng môi của cô run lên. So với vết thương nghiêm trọng của anh, thậm chí cô đã từng thấy qua rất nhiều bệnh nhân với vết thươngmáu tươi chảy đầm đìa hơn như thế, nhưng cho đến nay chưa bao giờ cô run rẩy đến như vậy.
Giờ phút này, cô thật sự phát run, trái tim cô tựa như chiếc lá khô héo rơi rụng.
Diệp Chính Thần vội lảng tránh vấn đề chính: “Hôm anh rời khỏi nhà trọ của em, gặp việc ngoài ý muốn.”
“Việc gì ngoài ý muốn?” Bạc Băng truy hỏi.
Diệp Chính Thần không nói lời nào, khép áo sơ mi lại, cài cúc áo, rõ ràng là anh không muốn trả lời.
Nhớ đến giọng nói mơ hồ trong điện thoạicủa anh, ngực của Bạc Băng chợt đau đớn từng đợt. Cô là một bác sĩ, màlại quên rằng chỉ có bệnh nhân mới vừa tỉnh lại sau khi bị gây mê mới có giọng nói như vậy.
“Ngày đó… Anh gọi điện thoại cho em…”
Diệp Chính Thần ôm cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054467/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.