Kể từ ngày đó, Bạc Băng không gặp lại Diệp Chính Thần.
Anh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, như chưa từng xuất hiện.
Cho dù là ngày thường hay ngày nghỉ, BạcBăng không thèm quan tâm đến mọi chuyện mà vẫn chuyên tâm đi học, chuyên tâm ghi chép bài, chuyên tâm xem tư liệu ở phòng nghiên cứu, dốc lòngnuôi dưỡng vi khuẩn của mình.
Bảng tổng kết mà Diệp Chính Thần đã viếtcho cô, cô cũng chăm chú đọc, mỗi câu anh đều ghi chú rất cẩn thận , sốlần ngắt câu nhiều vô số do đánh dấu những ký hiệu quan trọng.
Đối với cô mà nói, dấu chấm than mà anh viết cũng vô cùng quan trọng.
Nuôi dưỡng vi khuẩn đến những ngày quantrọng, Bạc Băng mang cả đệm chăn đến phòng nghiên cứu để qua đêm ở đó,cứ cách ba giờ là cô mặc trang phục phòng hộ vào quan sát chúng một lần. Có một lần Phó giáo sư đến phòng nghiên cứu sớm, thấy cô thu dọn đệmchăn, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạc Băng giải thích với ông, côđang nuôi dưỡng vi khuẩn, lúc nào cũng phải để ý đến bọn chúng. Phó giáo sư thay đổi thái độ với cô, ngày càng trở nên thân thiết, còn nói vớicô những lời vô cùng giả dối: “Phải chú ý nghỉ ngơi.”
Cô cũng giả dối nói với ông: “Cám ơn.”
Ở Nhật Bản lâu ngày, con người càng ngày càng trở nên dối trá.
Bạc Băng vui cười trò chuyện với bạn bè,hăng hái mời Lăng Lăng đi dạo phố, cô muốn cho người khác thấy cô đangsống tốt, nhưng thực ra, mỗi lần cô nằm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054436/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.