Vừa tỉnh ngủ, trời còn chưa sáng, Diệp Chính Thần đã đến chào từ biệt cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô và nói: “Đừng có nhớ anh.”
“Chờ một chút, em đưa anh đến sân bay.” Bạc Băng rửa mặt, chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, theo anh ra sân bay.
Xe buýt chạy rất nhanh trên đường cao tốc dọc theo bờ biển, trên xe chỉ có vài người ngồi rải rác. Diệp ChínhThần cố ý tránh né sự chú ý của người khác, anh kéo Bạc Băng ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe.
Trong toa hành khách, ngoại trừ một sốtiếng nói khe khẽ, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ động cơ máy và giọngnói của biên tập viên đọc bản tin đang được phát trên TV.
Bạc Băng cuộn mình ngồi ở chiếc ghế cạnhcửa sổ, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cô không biết nênnói gì, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay không có gió, những tia nắng ban mai đang lóe lên trên mặt biển từ phía xa xa.
Thỉnh thoảng, có thể bắt gặp vài cặp tình nhân đang tản bộ trên bãi biển, những dấu chân in trên bờ cát liên tiếp và kéo dài rất xa…
Diệp Chính Thần cầm lấy tay trái của cô,Bạc Băng cúi xuống thì thấy một chiếc đồng hồ chói lóa đang được đặttrên cổ tay của mình, tay cô lập tức cảm nhận được sức nặng của chiếcđồng hồ giống như đang có một sợi dây xích trói chặt tay cô lại.
Anh nắm tay cô, trên cổ tay anh cũng làmột chiếc đồng hồ nam đồng kiểu, những hạt kim cương được đính rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054409/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.