Kể từ ngày đó, Ngô Dương không gọi điệnthoại cho Bạc Băng nữa. Cô và anh cũng không còn gặp lại nhau. Bạc Băngnghĩ có lẽ vấn đề tình cảm của cô và Ngô Dương đã trở thành quá khứ.Nhưng Bạc Băng lại không hề nghĩ rằng có một ngày cô và Tần Tuyết đangdùng cơm ở căn tin, thì từ phía sau lưng mình có hai bạn nữ khác đangbàn tán về cô.
“Cô gái này đúng là không biết xấu hổ.”
“Đúng rồi! Nấu cơm, giặt quần áo cho đàn ông, thậm chí còn tắm rửa rồi lên giường với người đó nữa chứ.”
“Tại sao cô ta không biết suy nghĩ nhỉ,Diệp Chính Thần là một công tử đào hoa, làm sao có thể thật tình với côta được chứ, chỉ là chơi đùa mà thôi.”
“Chính xác, một người phục vụ đa năng mà còn miễn phí thì ai mà chẳng muốn.”
Bạc Băng đứng dậy, đang muốn đi đến chỗhai người bạn học kia để hỏi họ: Có phải chính mắt họ nhìn thấy cô lêngiường với Diệp Chính Thần hay không, thì Tần Tuyết giữ chặt tay cô lại, khuyên nhủ cô: “Đừng làm lớn chuyện, cứ để mặc cho họ nói đi, cậu đừnglàm người Nhật Bản chê cười chúng ta.”
Bạc Băng ngồi xuống, bực bội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Tiểu Băng, lời đồn về cậu và Diệp ChínhThần không phải mới ngày một ngày hai. Lần này chưa quá khó nghe đâu,lần trước tớ đã khuyên cậu, nhưng cậu không nghe…”
“Tớ và anh ấy thật sự là không có gì cả.” Bạc Băng cố ý nói lớn để mọi người có mặt ở đó cũng có thể nghe thấy:“Đúng, tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054401/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.