"Buổi tối?" Người nào đó ra vẻ thập phần thích thú câu nói đó, vừa lòng mà cúi đầu."Phải, buổi tối tốt hơn, đêm dài từ từ, có thể..."
Tôi không thể không cắt đứt anh mơ màng."Bác sĩ Lâm không muốn anh có vận động kịch liệt."
"Ngủ tính là vận động kịch liệt sao?"
Cái này không tốt nói lắm, nghiêm khắc mà nói từ “ngủ” có hai tầng ý tứ mà theo sự hiểu biết của tôi đối với Diệp Chính Thần, anh càng biểu hiện chính nhân quân tử, tư tưởng càng xấu xa.
Vì thế tôi thay đổi một đề tài khác."Bác sĩ Lâm nói, có người lái xe đâm anh."
Nghe thấy vấn đề này, Diệp Chính Thần hờ hững dựa vào đầu giường, ánh mắt di chuyển tới ti vi LCD đối diện.
"Sư huynh..."
Anh cầm điều khiển từ xa mãnh liệt ấn lên phím điều chỉnh âm thanh, làm cho âm thanh lên đến mức đinh tai nhức óc, tôi đương nhiên nhìn ra anh không muốn lại nói tới đề tài này, nhưng anh càng không muốn nói, tôi càng mê hoặc, càng muốn biết là ai.
"Vì cái gì không muốn cho em biết?" Tôi đề cao thanh âm, thử thăm dò hỏi." Không phải là do hồng nhan tri kỷ thù anh bội bạc đi?"
"Anh không có hồng nhan tri kỷ tâm ngoan thủ lạt như vậy..."
Tôi nhớ rõ anh có một...
"Có phải Dụ Nhân không?"
Nhìn chằm chằm Ti vi xem tin tức, người nào đó hừ lạnh."Cô ấy mới sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy."
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện trọng yếu, hướng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach-ban-xung-toi/2436520/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.