Diệp Chính Thần ngồi xổm ở trước mặt tôi, tay đặt trên đỉnh đầu tôi, không nhẹ không nặng, lòng bàn tay cực nóng thấm qua từng sợi tóc."Anh còn có thể làm gì cho em?"
Giọng anh mang theo âm rung, so với tôi còn muốn run hơn.
Tôi cắn môi, lắc đầu, anh đã làm quá nhiều cho tôi.
Anh buông tay ra, không hề cố gắng vãn hồi tôi, không cần danh nghĩa vì yêu mà dây dưa tôi, cũng không tranh thủ xin tôi tha thứ. Anh không quấy rầy tôi, vì để cho tôi có thể mau chóng quên anh.
Đây chẳng phải là điều tôi muốn sao? Nhưng tôi lại càng hy vọng... anh có thể lại ôm tôi một lát.
Chỉ cần một cái ôm đơn thuần và chân thành.
Giống như trước kia thật lâu, thật lâu...
Tôi ngước nhìn anh, không biết có phải biểu tình của tôi lộ ra khát vọng tận đáy lòng mà anh trầm thấp thở dài, tay chậm rãi đặt lên vai tôi, sau một lát, ôm tôi vào lồng ngực ấm áp…
Cồn nóng xông thẳng lên óc, phòng tuyến tâm lý của tôi khoảnh khắc đó hỏng mất.
Cảm tình như đê vỡ, hồng thủy đổ xuống, mang lý trí đi ra...
Tôi ôm thắt lưng anh, gần như tham lam hít vào hương vị trên người anh, lưu luyến mà ấm áp. Đầu óc hỗn độn rốt cuộc không áp lực được tiếng lòng.
"Sư huynh." Nước mắt nóng bỏng chảy xuống cổ áo anh."Em nhớ anh..."
Rất nhớ, rất nhớ!
Anh đột nhiên nâng mặt tôi lên, tôi chưa kịp phản ứng lại.
Anh đã hôn lên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach-ban-xung-toi/2436489/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.