"Em chỉ là muốn anh lưu lại giúp em..."
Những lời này nghe được, hai tai tôi nổ vang, ong ong thanh liên miên không dứt.
Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân thật lâu... Chung quy không có lên xe.
Dùng một chút lực, hung hăng đấm lên cửa xe.
...
Thấy một màn như vậy, tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi , hai chân xụi lơ, cả người ngã ngồi dưới đất.
Diệp Chính Thần nghe thấy tiếng vang nhỏ này, nhìn về bên phía tôi.
Tôi cũng nhìn rõ anh, rõ ràng chỉ cách có khoảng cách mấy thước, mà sao tôi lại thấy anh sao lại xa như vậy, xa không thể thành...
Ngạo mạn chậm rãi dựa vào thân cây bên cạnh đứng lên, chẫm rãi đi dọc theo ngã tư về phía trước, tôi không biết chính mình muốn đi đâu.
Tôi chỉ có một ý tưởng duy nhất, chính là cứ đi, đi đến nơi không còn có anh.
Anh đuổi theo vài bước, từ phía sau lưng ôm lấy tôi, tôi phẫn nộ xoay người, dùng sức đẩy anh ra, không ngừng lui về phía sau...
"Anh đừng có đụng vào em!" Tôi kêu lớn lên, ôm thân thể run run lui lại phía sau.
Sau lưng là một hoa viên mỹ lệ nhưng tôi giống như đang đứng ở bên vách núi sâu, phía sau là vách núi đen sâu vạn trượng.
Nếu lui tiếp sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.
"Nha đầu." Diệp Chính Thần nắm được cổ tay tôi."Em nghe anh giải thích, anh cùng Dụ Nhân không có gì..."
Dụ Nhân nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ."Diệp Chính Thần, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach-ban-xung-toi/2436479/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.