"Phi vạt áo thủy dục gì cầu..."
Tôi giật mình, ý thơ này..., lo sợ không yên khoác lại áo khoác che kín thân thể, di chuyển nhanh hai chân, thân mình chuyển hướng ra phía cửa xe.
Không hay học văn hàng ngày sẽ không học theo người ta ngâm thơ, câu vừa thốt ra chính là "Dâm" thơ. Tôi thật sự không tìm thấy ngôn ngữ để có thể hình dung độ ti tiện của anh.
"Giận à?" Anh thấy tôi thần sắc hờn giận, thu hồi ngữ điệu bất cần đời."Tốt lắm, không đùa em nữa. Anh có thể đề nghị em một việc được không?"
"Đề nghị gì?" Nghe anh ngữ khí thành khẩn, tôi nghĩ anh sẽ nói: lần sau nhớ mang ô, hoặc là trở về nhớ tắm rửa, để tránh cảm lạnh.
"Lấy thân hình của em, khả năng dùng cỡ 70C là thoải mái một chút... Tuy rằng, theo góc độ thị giác nói, em mặc số đo này, đối với nam nhân càng tăng lực hấp dẫn..."
Ách!
Đây là tôi nghe thấy lời ca ngợi...thật là vô sỉ!
Tôi khép nhanh quần áo, tay không ngừng run run, thân mình co rúm lại, ngồi dựa vào một góc, ngay sát cửa xe.
Anh còn đang nhìn chăm chú vào tôi, không nháy mắt mà nhìn chăm chú vào.
Ở trong không gian hẹp như thế này, tôi cảm giác chính mình đang bị anh dùng ánh mắt từng chút từng chút thoát đi quần áo của tôi, tiếp theo là xâm phạm.
Tôi sẽ vì chính mình mà xấu hổ và giận dữ hung hăng tát anh một bạt tai, sau đó mở cửa xuống xe, từ này với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach-ban-xung-toi/2436442/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.