Không còn cảm thấy buồn ngủ.
Tôi mặc thêm áo khoác, đi đến phía trước cửa sổ, hé ra bức màn.
Gió lạnh thổi tới, tóc chưa khô cảm giác mát nhè nhẹ. Cánh tay, bả vai, ngực dường như mơ hồ đau cũng như lạnh, mà cũng chẳng phải đau.
Nhìn về phía không xa trước đó, đèn đường chiếu vào một chiếc xe việt dã Hummer màu đen, màu đen thâm trầm, cường hãn, góc cạnh rõ ràng, tôi đoán người thích nó phải là người nam nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tôi không thể nhìn qua cửa kính nhìn vào bên trong để biết trên xe có người hay không nhưng xe vẫn không tắt máy, làn khói nhẹ tại ống thoát khí nhẹ bay ra, chôn vùi trong đêm tối...
Bên cạnh xe có một gốc cây du già, lá cây khô vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên, thấy nhiều điểm lấp lánh.
Tôi ngẩng đầu lên, nhớ tới trước kia, cửa nhà tôi cũng có một gốc cây du già như vậy, vừa đến giữa hè, cành lá xum xuê.
Khi đó, cha tôi cùng cha của Ấn Chung Thiêm cùng công tác tại một bệnh viện, đồng sự nhiều năm, bằng hữu nhiều năm, hai nhà có quan hệ rất tốt. Tuổi nhỏ, trong trí nhớ của tôi, Ấn Chung Thiêm khi bốn tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, nụ cười kiên nhẫn luôn nở trên mặt... Tôi thích nhất quấn quít chơi với anh, có khi còn năn nỉ anh giúp tôi trèo lên cây du già để chơi một chút. Lần nào cũng đều bị anh cự tuyệt.
Tôi tốt nghiệp đại học hôm trước, hôm sau Ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach-ban-xung-toi/2436433/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.