Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Nước mắt Hương Hương không ngừng rơi, Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Nàng cũng thật to gan, muốn cãi lý với ta sao! Nàng có dám nói rằng, nàng không có bất kỳ tâm tư viển vông gì với tên đáng chết kia không hả?!”
Hương Hương khóc thút thít nói: “Vương gia nói là có, vậy nô tỳ còn có thể biện bạch gì nữa, chỉ có thể là có mà thôi!”
Nàng quỳ xuống đất, nắm lấy vạt áo Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ nổi khùng, “Đồ hỗn trướng!” Vốn muốn đạp một cước qua, nhưng nhớ tới lần trước mới đạp nhẹ một chút nàng đã hộc máu, nghĩ một chút, lại không đạp nữa. Cả giận nói: “Nàng ở bên cạnh bổn vương, lại còn có dũng khí ra mặt vì gian phu! Thật không biết sợ chết là gì!”
Hương Hương nói: “Vương gia nói nô tỳ đáng chết thì chính là đáng chết! Xin vương gia hãy giết nô tỳ đi, tránh cho lúc nào cũng phải hoài nghi trong lòng!” Một mực quấy nhiễu chính là không muốn nói đạo lý cùng hắn. Mộ Dung Lệ này, tốt nhất là không nên nói đạo lý. Nếu nói với hắn, bất quá hắn sẽ cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng. Nếu như nói cho hắn không còn lời nào để nói, hắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Bây giờ vừa nghe những lời này, lửa giận trong lòng hắn ngập tràn không tài nào phát ra được, tức đến nổ phổi, cao giọng nói: “Quản Giác! Bộ ngươi chết rồi sao! Mau đem người đi!”
Quản Giác vừa nghe, liền phái hai thị vệ đi vào. Mộ Dung Lệ tức giận, “Láo xược!” Nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-ac/1778813/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.