Edit+ Beta: Tàn Tâm Quách Dương còn chưa đứng dậy, Quách Điền đã tới đuổi nó ra chỗ khác. Sau đó không nói hai lời quỳ gối trước mặt Mộ Dung Lệ, nếu chuyện đã chắc chắn phải vậy, hắn quyết ý muốn dẫn hương hương đi, đương nhiên là làm thiếp vẫn dễ chịu hơn nha hoàn thông phòng. Quách Điền là người sáng suốt, nếu như cúi đầu trước mặt Mộ Dung Lệ có thể đổi được cuộc sống tốt hơn cho nữ nhi, ông cầu xin vài câu thì có tính là gì. Mộ Dung Lệ cũng nhìn ông, ông dập đầu: “Vương gia…” Định hỏi vừa rồi ngài nói muốn nạp Hương Hương làm thiếp vẫn tính sao, suy nghĩ hồi lâu, ông vẫn không tiện mở miệng. Hương Hương đi vào, thấy cha quỳ như vậy, nhất thời trong mắt hiện lên ánh lệ. Mộ Dung Lệ cũng không cảm thấy để cha vợ quỳ trước mặt mình có gì không thích hợp, hắn nói: “Bây giờ có thể nói chuyện cụ thể chưa?” Quách điền thở phào nhẹ nhõm, biết hắn cuối cùng vẫn đồng ý cho nữ nhi một danh phận. Nhất thời cung kính nói: “Thưa Vương gia, nạp… Quy củ cưới tiểu thiếp không nhiều. Trong nhà tiểu nhân tuy rằng không giàu có, nhưng cũng coi như áo cơm không lo. Chỉ cần…” Nói chưa dứt lời, Mộ Dung Lệ đã thiếu kiên nhẫn: “Bổn vương cưới tiểu thiếp, có quan hệ gì đến chuyện nhà giàu hay không giàu chứ?” Quách Điền còn định nói nữa, Hương Hương thấp giọng nói: “Cưới tiểu thiếp cũng không ước định thành chế lễ, Vương gia tùy ý hạ sính lễ, rồi dùng kiệu nhỏ tới đón người là tốt rồi.” Nói xong, nàng cũng đỏ mặt. Mộ Dung Lệ gật đầu: “Bổn vương phụng mệnh đến huyện Lệnh Chi tiễu phỉ, quân sĩ đều đang ở đây, không thể nán lại lâu. Ngày mai bổn vương sẽ sai người tới đây hạ sính, ngày mai lập tức đón vào cửa.” Quách điền nghe vậy, vẫn còn có chút cảm kích, dập đầu nói: “Tạ đại ân của vương gia.” Mộ Dung Lệ đứng dậy định đi, Hương Hương do dự không biết có nên đi cùng hay không. Hắn nhìn nàng một chút rồi nói: “Ngày mai bổn vương tới đón người.” Hương Hương biết đây là cho phép nàng ở nhà hai ngày, nhất thời mặt mày đều mang theo chút vui mừng: “Tạ ơn vương gia.” Tốn vương tự mình đến phường đậu hũ Quách gia, Quách Điền có thể nói là nổi danh. Tất cả thực khách trong phường đều lén lút bàn tán chuyện này, đôi mắt giống như con ruồi dò đường, liên tiếp chăm chú quan sát Hương Hương. Quách Dương còn đang quấn quít lấy Hương Hương hỏi hết đông tới tây: “Tỷ, tỷ gả cho tỷ phu rồi, có phải sẽ vào Tốn vương phủ ở không?” Nó chỉ là trẻ con, cũng không biết nhỏ giọng lại. Chỉ vô cùng phấn khởi mà hỏi. Câu nói vừa dứt, thực khách quanh đó ầm một tiếng sôi sục. Có láng giềng quen biết liền lớn tiếng hỏi: “Lão Quách, tốn Vương gia muốn cưới Hương Hương nhà các ông sao?” Trong một khoảng thời gian ngắn, đủ loại âm thanh phát ra. Có người trêu ghẹo nói: “Không trách đầu tiên là theo quân ra khỏi thành, rồi lại còn hủy bỏ hôn sự với Mã gia, hoá ra là vươn được chỗ cao. Được đó lão Quách! Huyện Lệnh Chi nho nhỏ này của chúng ta, lại cũng bay ra Kim Phượng hoàng!” Gương mặt Quách Điền đỏ chót: “Nói bậy gì đó, từ hôn với Mã gia là chuyện bất đắc dĩ.” Đối phương cũng không có ác ý, cười tủm tỉm nói: “Đúng đấy, lúc đó Hương Hương cũng bị Tốn Vương gia này mang về. Chà chà, thực sự là một đoạn nhân duyên trời cho.” Nhất thời, các loại chúc mừng lại nổi lên. Tin tức lưu truyền đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau, quan tri châu và quan tri phủ đều tới cửa, còn mang quà tặng trực tiếp đưa cho Hương Hương. Quách Điền sống cả đời tuy rằng bình thuận, nhưng vốn là tiểu dân. Có bao giờ được những vị tri châu tri phủ này xem trọng? Khiến cho đường đường hán tử như ông đột nhiên cũng chẳng biết làm sao. Đang luống cuống tay chân tiếp đón những vị quan lão gia này vào quán uống trà, liền thấy Hàn Tục và Chu Trác dẫn theo hai tên lính quèn, khiêng một cái rương gỗ tới đây. Tiếng nói chuyện nhất thời lắng xuống, Hàn Tục và Chu Trác cũng chưa từng đi đưa sính lễ, hai tên hán tử vũ phu nào biết được cái gì? Chỉ nói: “Quách tiên sinh, đây là sính lễ Vương gia cho Hương Hương tiểu thư.” Quách Điền nhanh chóng tới nghênh đón, mọi người cũng cùng tới xem náo nhiệt. Thấy thế dù sao cũng hơi thất vọng. Vương gia hạ sính lễ, theo lý mà nói sẽ không quá keo kiệt, không nghĩ tới chỉ đưa một cái rương. Có điều hắn xuất môn ở bên ngoài, có lẽ là giản lược bớt mọi thứ. Quách Điền hơi do dự, Quách Dương dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, lòng hiếu kỳ nổi lên liền tự mình mở cái rương ra. May là cái rương kia cũng không có khóa, cái nắp liền mở bung ra. Sau đó mọi người liền thấy bên trong toàn là vàng bạc châu báu. Tràn đầy những trân châu, ngọc lục bảo, mỹ ngọc, mã não đỏ, nhiều vô số kể, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt. Nếu như đem những thứ này đổi thành bạc, ba, năm vạn lạng cũng chưa hết! Quách Điền cũng có chút run sợ, Vương gia, thật sự là… Hương Hương cũng đã biết, hắn định trực tiếp chuyển một hòm từ trong đống tiền tài thu hoạch được lúc tiễu phỉ… Đám quan tri châu, tri phủ vây quanh cái rương chà chà xoa xoa một trận, sau đó có người thấp giọng nói: “Vị Vương gia này…” Sao hắn không coi trọng nữ nhi nhà ta chứ! Quách Điền ứng phó mọi người một lúc, đợi quan châu đều đi hết, huyện lệnh Lệnh Chi lại tới. Quách Trần thị thu dọn quần áo của Hương Hương đem tới phường đậu hũ, thấy người bên trong thì đầu óc chợt phun trào. Bà lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhanh chân chạy vào lại thấy là rất nhiều người xa lạ đang vây quanh Quách Điền. Mỗi người đều vô cùng khách khí, tình cảnh cũng cực kì hòa hợp. Quách Trần thị thở phào nhẹ nhõm, tìm đến chỗ Hương Hương đang ở cùng với Quách Dương. Hương Hương nói hết chuyện cưới gả, bà cũng lộ ra vẻ vui mừng, ôm nữ nhi liên tục nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Tốt xấu gì cũng có cái danh phận. Mặc dù là thiếp, thế nhưng… Thế nhưng dòng dõi như vậy, còn có thể hi vọng cái gì được chứ.” Hương Hương bị mẹ mình ôm, lòng cũng an ổn hơn không ít. Quách Điền bị mọi người vây quanh, hàng lông mày đã nhiều ngày nay vì chuyện của nữ nhi mà luôn nhíu chặt giờ cũng giãn ra. Trên mặt thê tử treo lên nụ cười, đám mây đen bao phủ ở Quách gia, đột nhiên tan hết, lộ ra ánh mặt trời rực rỡ xán lạn. Hương Hương cúi đầu, thì ra những gì Hàn Tục nói đều là đúng. Trong tay hắn có tất cả những gì mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, chỉ cần hắn hơi khai ân một chút, liền có thể giải quyết vấn đề của nàng, của cha mẹ nàng. Một hòm châu báu như vậy, cho dù người nhà họ Quách không ăn không uống cả đời cũng tuyệt đối không tiêu hết số này. Nhưng hắn tùy tiện chỉ tay một cái, liền khênh ra một hòm, nạp một người thiếp. Người bên ngoài tự nhiên sẽ cho rằng hắn rất yêu chiều coi trọng nàng, nhưng mà hắn thật sự yêu chiều nàng sao? Đợi đến khi người tới chúc mừng đều tản đi, phường đậu hũ Quách gia mới yên tĩnh lại. Ngày hôm nay đương nhiên trong nhà sẽ không làm đậu hũ, Quách Điền và Quách Trần thị kéo Hương Hương ngồi xuống trước bàn, đến nửa ngày, Quách Trần thị mới nói: “Ngày kia đã phải lập gia đình, sau này con sẽ là người của Tốn Vương gia. Mặc kệ trước đây thế nào, trách nhiệm của người làm thê tử nhất định phải làm cho trọn vẹn.” Hương Hương gật đầu, Quách Trần thị lại chỉ điểm nàng cách giúp chồng dạy con. Hương Hương cúi đầu nghe, bên ngoài có tiếng pháo nổ, có quan binh đang lớn tiếng kêu gọi —— ngày mai Tốn Vương gia cưới tiểu thiếp, mở yến tiệc lớn, người tới đều có phần. Mọi người lại nổi lên một trận hoan hô. Cho đến buổi chiều, lại có người tới cửa. Quách Điền mở cửa, phát hiện ra là Vu Khánh. Phía sau hắn còn có Vu lão thái thái, hai người nhìn thấy Quách Điền, đều cười rạng rỡ: “Quách đại ca, nghe nói Hương Hương sắp xuất giá, chúng ta tới tặng ít đồ.” Vu lão thái thái vừa nói, vừa tỏ vẻ hiền lành, “Hương Hương là ta nhìn nàng lớn lên, so với nữ nhi của mình cũng không khác gì nhau. Nàng sắp xuất giá, đây cũng là chút tâm ý của Vu gia chúng ta.” Quách Điền nhìn thấy bọn họ, vốn sầm mặt lại. Nghe nói vậy cũng không cho sắc mặt tốt: “Cảm tạ, thế nhưng không cần. Hương Hương nhà ta xuất giá, tất cả đồ đạc đều có Vương gia chuẩn bị, bà mang về đi.” Cánh tay cầm gói đồ của Vu lão thái thái khựng lại giữa không trung, nhất thời hơi lúng túng. Quách điền cũng rất muốn tha thứ, thế nhưng đối với kẻ đã làm tổn thương nữ nhi của mình, ông không cách nào tha thứ nổi. Nếu như không phải Hương Hương gả cho dòng dõi cao sang, bọn họ sợ Hương Hương ghi hận, làm sao có thể tới cửa?! Vu lão thái thái biết Quách Điền nổi giận, không thể làm gì khác hơn là cười nói với Hương Hương: “Hương hương, chuyện ngày xưa, là đại nương xin lỗi con. Con là đứa trẻ tốt, đừng oán hận đại nương. Thật ra Khánh nhi cũng không muốn làm như vậy, nhưng chúng ta… Lại nói, nếu như không phải Khánh Nhi buông tay đúng lúc, con cũng không kiếm được mối hôn sự tốt như vậy…” Quách Điền vừa nghe liền nổi nóng: “Nói như vậy, Hương Hương còn phải cảm tạ các người sao?” Vu lão thái thái biết mình nói sai, vẫn cười làm hòa: “Ta là nói chuyện nhân nhân duyên, vốn là mệnh định. Quý nhân như con, trời sinh đã không vào được cửa của gia đình nhỏ. Là Vu gia chúng ta ít phúc.” Quách Điền hừ một tiếng, Hương Hương chỉ đành phải nói: “Vu đại nương, tâm ý của người chúng ta nhận, nhưng đồ vật thì xin mang về đi.” Vu lão thái thái thấy thực sự là hết cách rồi, người ta ngay cả cửa cũng không cho bà tiến vào. Không còn cách nào khác đành ngượng ngùng xoay người, Vu Khánh nhìn Hương Hương một chút, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn theo mẫu thân rời khỏi. Hai người đi ra không lâu lắm, Vu lão thái thái liền nổi giận: “Loại đồ gì chứ, thật sự cho rằng có thể bay lên đầu cành cây thì là Phượng Hoàng sao? Vương gia người ta có loại đại gia khuê tú, danh môn thiên kim nào chưa từng gặp? Cưới nàng ta cũng chỉ là trò vui mà thôi, còn coi mình là bàn thức ăn!” Vu Khánh hơi lúng túng, lên tiếng kêu: “Mẹ…” Vu lão thái thái nhưng phẫn nộ: “Kêu la cái gì? Đồ đầu gỗ, cũng không nói mấy câu. Con không nhìn thấy những vị quan lão gia kia khen tặng nhà bọn họ thế nào sao? Nếu nàng thật sự thổi bên tai Vương gia vài trận gió, con có còn đầu nữa à!” Vu Khánh cúi đầu, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn. Lẽ ra là thê tử của mình, nữ nhân của mình, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bây giờ lại đột nhiên gả vào vương phủ… Dù cho là làm thiếp, cũng là thiếp của Vương gia, còn không phải một vị vương gia nhàn tản bình thường. mà là Tốn vương tay nắm trọng binh của Đại Yến! Cho dù hắn kiễng mũi chân cũng đừng hòng nhìn thấy một hạt tro bụi của nàng. Nghĩ như thế lại không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Hai người mỗi người một tâm trạng rời khỏi, Quách Điền và Quách Trần thị liếc nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Có lo lắng, có không nỡ, cũng có mừng rỡ. Ai mà không hy vọng nữ nhi của mình có thể có một người tốt đây? Hơn nữa sau khi trải qua những việc này. Danh tiết của nữ tử quan trọng cỡ nào chứ? Ngoại trừ người nam nhân mạnh mẽ này, còn có ai có thể cứu vớt nàng, dành cho nàng nửa cuộc đời vinh hoa, mà vơi đi những lời đàm tiếu đây? Thường nói họa luôn đi liền với phúc, thế gian này quả thật quá mức vô thường. Buổi tối, Quách Trần thị ngủ cùng Hương Hương, vừa mới ngủ, bên ngoài đã có người gõ cửa. Hóa ra là tỷ tỷ của Hương Hương và tỷ phu trở về. Còn mang theo đứa con trai mới hai tuổi của bọn họ. Quách Điền nhanh chóng dậy mở cửa, thật ra Hương Hương đã trở về được vài, tỷ tỷ nàng là Quách Dung Dung vẫn chưa từng trở về. Cũng không phải là không quan tâm, chỉ là danh tiếng của muội muội như vậy… Thân là tỷ tỷ đã xuất giá, không thể bị nàng ảnh hưởng được. Nàng muốn trở về, nhưng mẹ chồng, cha chồng tất nhiên không cho phép. Chỉ có thể là để trượng phu mang chút đồ sang đây xem xét. Bây giờ nghe tin muội muội sắp gả vào Tốn vương phủ, ban đầu cha mẹ chồng của nàng còn không tin. Sau đó nghe nói các quan lão gia châu phủ đều một lượt tới cửa chúc mừng, nhất thời cũng mừng tít mắt, nhanh chóng để con trai mang theo con dâu đi suốt đêm về nhà. Hương Hương nhìn thấy tỷ tỷ, liền vô cùng thân thiết. Hai người đi vào trong buồng trong nói chuyện, hai tay nắm chặt, nước mắt Quách Dung Dung liền rơi xuống: “Hương hương, muội có trách tỷ tỷ không? Mấy ngày gần đây muội trở về, tỷ tỷ vẫn không thể sang đây gặp muội. Ta thân là trưởng tỷ, lại không thể tuyết đến đưa than, lại chỉ có thể dệt hoa trên gấm. Nếu như… Nếu như không phải muội gả vào vương phủ, ta thật sự không biết đến lúc nào mới có thể nhìn thấy muội muội của…” (*Tuyết đến đưa than: Giúp đỡ trong lúc khó khăn *Dệt hoa trên gấm: tô điểm thêm rực rỡ, chung vui khi gặp may mắn) Hương Hương đau lòng như cắt, khi còn bé cha mẹ phải chăm lo chuyện trong phường đậu hũ, nàng cùng đệ đệ phần lớn đều do tỷ tỷ chăm sóc. Trưởng tỷ như mẹ, tấm lòng của tỷ tỷ nàng rất rõ ràng. Nàng nhanh chóng lau nước mắt cho tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, muội đã không sao rồi, tỷ xem, hiện giờ muội rất tốt.” Quách Dung Dung liên tục gật đầu: “Muội muội ta là người có phúc, kỳ thực nghe nói muội tìm được quy túc (*quy túc tức chốn quay về, chỉ người gắn bó cả đời với mình) như vậy, ta cảm thấy ta có trở về hay không đều được. Như vậy cũng yên tâm.” Quách Hương Hương ôm lấy nàng, nàng lại cười: “xem ta này, thật vất vả trở về một chuyến, còn chọc muội khóc.” Nàng móc trong bao quần áo ra vài món xiêm y, “Đúng rồi, tỷ làm cho muội mấy kiện xiêm y, vài ngày trước nghe nói muội trở về liền bắt đầu làm. Mau thử xem?” Hương Hương nhận xiêm y, thấy chất liệu so với xiêm áo trên người tỷ tỷ đều tốt hơn nhiều, biết chắc chắn nàng lại góp nhặt vải tốt giữ lại cho mình, nước mắt vòng quanh. Quách Dung Dung thay nàng mặc bộ đồ mới vào, cười nói: “Quả nhiên muội mặc đẹp nhất. Chỉ là sau này muội đến vương phủ, e rằng cũng không mặc được những món xiêm y này.” Quách Hương Hương buồn bã kêu: “Muội mặc! Muội sẽ mặc!” Hai tỷ muội cùng ôm nhau, cười rơi lệ. Mẹ con ba người cùng ngủ một cái giường, nói chuyện suốt một đêm. Sắc trời dần dần sáng, ánh nắng ban mai chiếu vào song cửa sổ. Quách Hương Hương cùng tỷ tỷ còn đang cùng nhau chải đầu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng tiếng người huyên náo. Chu Trác và Hàn Tục sai tiểu binh mang mũ phượng và khăn trùm đầu tới đây. Những thứ này trái lại là do Hàn Tục làm chủ, cái tính tình kia của Mộ Dung Lệ, làm sao mà chuẩn bị được những thứ này? Hắn chỉ vung tay lên: “Cần chuẩn bị những thứ gì, các ngươi xem mà làm!” Ba người liền cứ thế xem mà làm. Dù sao cũng là tiền của hắn, tiêu cũng không đau lòng, làm sao cho khí thế thì. Bộ giá y đỏ tươi, mũ phượng nạm châu ngọc chói mắt được đưa đến Quách gia, cho dù là Quách Điền cũng cảm thấy vừa lòng. Vị Vương gia này đối với nữ nhi nhà mình cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ông thở dài, nói với Quách Trần thị nói: “Cố gắng dạy nữ nhi chút đạo lý hiền lương thục đức, sau này tiến vào vương phủ, cũng phải xứng đáng với một phen tâm ý ngày hôm nay của Vương gia.” Quách Trần thị gật gù, cùng Quách Dung Dung xếp quần áo cho Hương Hương. Xem ai đứa con gái, một đứa con trai của mình, bà và Quách Điền nhìn nhau một chút, tốt xấu gì cũng coi như an lòng lúc tuổi già. Đợi đến ngày thành thân, Hương Hương mặc một thân giá y hoa mỹ, đầu đội mũ phượng nạm trân châu, có chuỗi minh châu rủ trước mắt. Yến tiệc thành thân có năm ngàn quân sĩ được điều vào thành hỗ trợ, hết thảy dân chúng người tới đều có phần. Mỗi bàn đều là tiêu chuẩn hai lượng bạc một bàn, mời đầu bếp nổi danh nhất trong thành, từ sáng ngày hôm trước đã bắt đầu làm. Yến hội diễn ra trọn một ngày, nhất cái kiệu nhỏ đưa Hương Hương từ Quách gia đi tới dịch quán huyện Lệnh Chi giữa tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Toàn bộ người trong huyện Lệnh Chi đều biết, nữ nhi của Quách Điền ở phường đậu hũ Quách gia gả cho Tốn vương, nhất thời người người ca ngợi. Hương Hương ngồi ở bên trong kiệu, hai tay nắm chặt vào nhau. Bức rèm che trước mắt lay động theo tiết tấu của kiệu nhỏ, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trước đây, lại thấy giống như một giấc chiêm bao. Tuy đã không xem như nàng dâu mới, nhưng cũng khó tránh khỏi căng thẳng ngượng ngùng. Từ nay về sau, hắn chính là trượng phu của nàng. Nàng cúi đầu, nghĩ đến khuôn mặt của người kia, có sợ hãi, cũng có cảm kích. Mơ hồ, còn có một chút mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]