"Xuống, xuống dưới?" - Uyển Nhi lắp bắp lặp lại, mình liền đỏ bừng mặt.
Vậy là, xem như Võ Thái hậu không tính đua xe chứ?
Nàng ấy nhất định không hiểu "đua xe" gọi là cái gì đâu nhỉ?
Uyển Nhi nói chuyện viển vông, trên trời dưới đất.
Cho nên, nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Không phải, dáng vẻ của Võ Thái hậu tựa như "Trẫm đang muốn nói là phạt ngươi xuống dưới cho trẫm ăn", thấy thế nào cũng không giống như đang ranh mãnh.
Trong lòng Uyển Nhi lại xì xầm suy nghĩ lung tung.
Nàng nghiêm mặt hỏi lại: "Thái hậu muốn phạt thiếp làm thức ăn cho người sao?"
Võ Thái hậu mím môi cười cười, trên mặt xẹt qua vài thần sắc không dễ phát giác, sau đó ra vẻ không vui hừ một tiếng.
"?" - Uyển Nhi khó hiểu nhìn nàng.
"Hôm đó sinh thần của trẫm, nóng lòng đem theo bánh canh cùng nàng ăn, ngay cả một câu chúc mừng trẫm nàng cũng không có nói." - Võ Thái hậu nói xong lại hừ một tiếng.
Quả nhiên!
"Ngày đầu tháng giêng quả đúng là sinh thần của Thái hậu sao?" - Uyển Nhi hiểu rõ nói.
"Còn không phải?" - Võ Thái hậu nhíu mày, giống như đang trách Uyển Nhi đã nắm sai trọng điểm.
"Đích thật là lỗi của thiếp." - Uyển Nhi mỉm cười.
Hôm đó, Võ Thái hậu mang theo mì mừng thọ đến chia sẻ cùng nàng, bởi vì khi đó các nàng vẫn chưa làm sáng tỏ mối quan hệ, Uyển Nhi thấy kỳ quái, cuối cùng vì Võ Thái hậu quá mệt mỏi, liền cứ thế hờn dỗi đi ngủ. Sau đó Uyển Nhi liền sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-vo-tac-thien-vu-lang-xuan/931774/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.