Đời trước Uyển Nhi nghiên cứu lịch sử Sơ Đường, liền biết rõ trong thời của Đường Cao Tông, ban đầu Võ Tắc Thiên làm hoàng hậu, vì muốn lôi kéo lòng người, tăng cường thực lực cho mình, đã từng dâng lên cho Đường Cao Tông "Trần thuật mười hai sự tình"*. *(Đây là sự kiện lịch sử: Mình tạm dịch lại theo thông tin từ Baike: Tháng tám, Thượng nguyên nguyên niên (năm 674); Lý Trị xưng Thiên hoàng, Võ Tắc Thiên xưng Thiên hậu. Thang mười hai, Võ Tắc Thiên đã đưa ra "Kiến ngôn thập nhị sự" - Trần thuật mười hai sự tình dâng lên: Một: Khuyến nông nuôi tằm, giảm thu thuế ruộng. Hai: Phục hồi đạo đức (miễn bỏ các khi lao dịch tại Trường An cùng với địa khu phụ) Ba: Dừng binh, đạo đức hóa thiên hạ, chung sống hoà bình. Bốn: Loại bỏ quan lại tham nhũng và những kẻ chỉ biết ngu dốt, xu nịnh làm theo mệnh lệnh. Năm: Hạn chế kêu gọi binh sĩ. Sáu: Dân tình được phép kiến nghị. Bảy: Chấm dứt sàm ngôn. Tám: Tất cả Vương công trên dưới đều phải học tập « Lão Tử ». Chín: Để tang cho phụ mẫu đều cùng thời gian như nhau (ba năm) [trước đây chỉ một năm] Mười: Quan vị về hưu từ Thượng nguyên trước đều sẽ được giữ nguyên phẩm hàm, không truy hạch. Mười một: Tăng bổng lộc cho quan lại ở kinh thành từ Bát phẩm trở lên. Mười hai: Bách quan cống hiến cho triều đình lâu năm sẽ được xem xét tăng bậc, thăng chức, tăng bổng lộc nếu có công trạng. ð Mười hai sự tình này đều dựa trên tứ đại chính sách: Một là dân giàu nước mạnh, Hai là hoà hợp sử dụng nhân tài, Ba là lôi kéo được lòng bách quan, Bốn là đề cao địa vị của phụ nữ. (Nói mới thấy chứ Võ Tắc Thiên quả thực xứng đáng với danh vị Nữ đế, trị quốc lấy dân làm gốc quả thực là nguyên nhân chính giúp cho địa vị của nàng sừng sững không ngã. Bởi dị tại sao TQ khi xưa trở thành một quốc gia sản xuất tơ lụa thượng hạng là vậy. Quả là một vị nữ tử xuất chúng.) Mười hai sự tình này, bao gồm khuyến nông nuôi tằm, giảm lao dịch, cấm sàm ngôn, tăng quan tiến chức cho quan vị cũ, đại khái nội dung chiếu theo mục tiêu dân giàu nước mạnh, sử dụng nhân tài, được lòng bách quan và đề cao địa vị cho nữ tử. Phần trần thuật này được Đường Cao Tông hớn hở cho phép, lần lượt ban hành khiến cho Đại Đường từ lúc lập triều sơ kỳ cho tới sau này đều trải qua vô cùng thoải mái, cấp tốc đi nhanh con đường dân giàu nước mạnh. Thật ra, cử động lần này của Võ Tắc Thiên cũng chỉ vì nghĩ cho địa vị cùng quyền lực sau cùng của nàng, nhưng không ngờ lại mở ra thời cục Thịnh thế Đại Đường bao nhiên niên kỷ. Những năm này Uyển Nhi nhìn mọi phương diện từ tiên đế cũng có thể hiểu được, thêm nữa gần đây tra khắp tất cả điển sách, xác định được thời điểm này chính là thời điểm sau sự kiện dâng "Trần thuật mười hai sự tình" của Võ Thái hậu trước đó. Cái này cũng thuận tiện hành động. Uyển Nhi thầm nghĩ. Nàng chỉ cần lần theo trần thuật trước đó của Võ Thái hậu, cải tiến lại, trộn thêm một chút nội dung tư vị của "người hiện đại" đã quen kế quốc dân sinh trong thời không khác vào, mượn quyền lực của Võ Thái hậu ban hành xuống, như vậy sẽ không lo không thể thành lập một quốc gia cường đại tốt đẹp trong thời điểm này. Nghĩ tới một quốc gia như thế lại được tạo nên từ trong tay mình, nhịp tim Uyển Nhi lại không chịu được, tức thì gia tốc lên. Võ Thái hậu hiển nhiên không có ý chí kịch liệt như Uyển Nhi. "Nàng muốn làm hoàng hậu?!" - Trong nội tâm Võ Thái hậu, rõ ràng đem hai chữ "tức giận" viết lên mặt. Trong nộ khí kia, còn có vài tia hoài nghi cùng hoang mang không thể nhận ra. Mắt Uyển Nhi giật giật, tự nhiên hiểu được nàng ấy hoài nghi điều gì —— Bây giờ thiên tử đang là Lý Hiển - nhi tử của Võ Thái hậu, mà tương lại, nói không chừng còn có một nhi tử khác của Võ Thái hậu - Lý Đán, nắm quyền. Năm đó, trong cung lưu truyền Võ Thái hậu đã từng là phi tần của Thái tông, sau đó Cao Tông mới trở thành Đế - Hậu... Hiện tại, Võ Thái hậu nhất định đang giận Uyển Nhi muốn đi con đường cũ của nàng a? Uyển Nhi thầm nghĩ. Thế nhưng, không có người nào rõ ràng hơn Uyển Nhi, nàng chân chính muốn làm hoàng hậu của ai. Mặc dù, vẫn có thể không có khả năng mộng tưởng trở thành hiện thực. "Nếu thiếp muốn thì sao?" - Uyển Nhi cười trầm thấp, mang theo mấy phần tự giễu, mấy phần bất đắc dĩ. Cho dù nàng là người hiện đại xuyên qua từ thời không bên kia tới, nhưng nữ tử cùng nữ tử đối diện với nhau, lại muốn cả đời ở cùng một chỗ, chuyện này tựa hồ rất khó thực hiện. Huống chi trong thời điểm thời đại trung cổ này, nàng còn muốn thành tựu được vị Đương kim Nữ Đế từ ngàn xưa, về phần Nữ Hậu, đơn giản chính là... kẻ nằm mơ đang nói đi. "Nàng nói cái gì?" - Thanh âm Võ Thái hậu càng lạnh hơn. Uyển Nhi giống như đã sớm biết được phản ứng của nàng, cho nên không lo không sợ nghênh đón ánh mắt của nàng, còn mỉm cười ấm áp: "Thái hậu không xem qua sao?" Nàng đem bản trần thuật của mình, đẩy về phía tay Võ Thái hậu. Võ Thái hậu mím môi, tựa như hai mảnh lưỡi đao sắc bén. Nàng ấy còn mạnh mẽ đè chặt lửa giận đang sắp bùng nổ, còn có một bụng đầy ngập nghi ngờ, cuối cùng đưa mắt đọc qua mấy tờ giấy trong tay. Chỉ liếc qua mấy cái, lực chú ý của Võ Thái hậu liền bị hấp dẫn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Uyển Nhi. Thế là Uyển Nhi không lên tiếng nữa, an tĩnh ngồi bên cạnh nàng, chờ nàng ấy xem hết. "Đây đều do nàng viết sao?" - Ánh mắt Võ Thái hậu nghi hoặc nhìn về phía Uyển Nhi. "Không phải thì sao?" - Uyển Nhi cố ý hỏi lại. Thần sắc Võ Thái hậu hơi nới lỏng, lập tức nghĩ ra chuyện gì, trách cứ nói: "Không lo dưỡng bệnh đàng hoàng, hao tổn tâm thần làm cái gì!!" Mặc dù ngữ khí kia là trách cứ, nhưng Uyển Nhi nghe ra đều toàn là nỗi lòng quan tâm của người kia. Uyển Nhi quấn lấy tay Võ Thái hậu, gương mặt tựa vào đầu vai Võ Thái hậu, ôn nhu nói: "Sợ Thái hậu ghét bỏ thiếp vô dụng a!" "Sao trẫm lại ghét bỏ nàng được!!" - Võ Thái hậu phản ứng đặc biệt kịp thời, cánh tay còn lại của nàng rất tự nhiên kéo Uyển Nhi vào trong ngực. Hai người yên lặng ôm lấy nhau, an ủi trong chốc lát. Võ Thái hậu thở dài nói: "Tài học của nàng, đúng là rất tốt." Uyển Nhi cười thầm, thích thú: "Nếu Thái hậu cảm thấy tài học của thiếp không còn trở ngại nữa, vậy thì người có giam giữ thiếp nữa không?" "Ai giam giữ nàng ——" - Võ Thái hậu nói được một nửa thì im lặng. Nếu nói tới chuyện giam giữ vật nhỏ, trước đó là Tĩnh An cung, sau này chính là toà biệt viện này... Quả thực Võ Thái hậu không làm thiếu. Nhưng lúc trước không giống bây giờ! Trước đó vật nhỏ này luôn luôn không để cho người ta đoán được lòng nàng có phải thuộc về mình hay không, bên ngoài cũng cực kỳ hung hiểm. Võ Thái hậu liền tự mình biện bạch, cũng biết mình không nói lý. Vật nhỏ cũng không phạm tội gì, bất quá chỉ là do mình không xác định được lòng nàng mà thôi. Nguyên do này, sao lại có lý cho được. Vậy thì, hiện tại trong lòng vật nhỏ thật sự có nàng sao? Võ Thái hậu thấp thỏm suy nghĩ. Một khắc đồng hồ trước đó, màn hỏi đáp liên quan đến "Nàng muốn làm hoàng hậu" lại xông lên trong đầu. Võ Thái hậu không vui. Nàng trải qua vô số sự tình, tự biết nhãn quan nhìn người của mình sẽ không chênh lệch. Thấy thế nào trái tim vật nhỏ cùng chỉ thuộc về nàng, nhưng vì cái gì lại còn có suy nghĩ muốn làm hoàng hậu chứ? Tuyệt đối không có chuyện Uyển Nhi phải lòng Hiển cùng Đán! Đừng nói chi, bọn họ còn không có cơ hội gặp mặt, cho dù có thật sự gặp mặt, chẳng lẽ mị lực của hai tên mao đầu tiểu tử kia lại có thể theo kịp mình sao? Võ Thái hậu thầm hừ một tiếng, hoàn toàn tự tin vào mị lực của chính mình. Nếu như không phải vật nhỏ động tâm, thì chính là... Ánh mắt Võ Thái hậu nghiêm túc —— Chẳng lẽ có người tác động lên chủ ý này của vật nhỏ? Năm đó, quẻ bói kia của Minh Sùng Nghiễm, nói không chừng Hiển cùng Đán cũng biết, có thể bọn hắn có ý đồ ngấp nghé vật nhỏ hay không? A!!!! Bọn hắn cả gan, dám thương nhớ nữ nhân của lão nương, thực sự thấy... thời gian trôi qua quá thư thái rồi sao? Thấy đột nhiên Võ Thái hậu trầm mặc không nói, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, thậm chí sắc bén ác liệt, Uyển Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng cảm thấy có mấy phần tự giễu, không đành lòng —— Nàng chưa từng nghĩ đến việc học thuộc sách sử của nàng, nghiên cứu ngành học mà nàng thích nhất, một ngày kia lại được sử dụng số vố liếng đã có để mưu tính. Trong sử sách có nhiều đoạn kế sách, thủ đoạn mưu triều soái vị, còn có âm mưu, dương mưu, vô số cách để làm thất bại kế sách của đối thủ, bây giờ, lại bị Uyển Nhi dùng để đối phó lập trường của phe địch nhân. Có phải sẽ có một ngày, trên chính đôi tay của nàng cũng sẽ dính đầy máu? Có phải kể từ khi xuyên tới thời không này, việc muốn được bình an sống tốt, muốn dùng phương thức tốt nhất đều yêu người mình yêu, đã không còn cách nào ngoài việc không để ý tới chuyện đó? Nghĩ đến khả năng trong tương lai sẽ có người chết vì tay mình, nghĩ đến khả năng gia đạo người kia suy tàn cũng vì mình, trong lòng Uyển Nhi lại chịu một trận dày vò. Chí ít, so với việc đem Đại Đường giao cho một vị Hoàng đế không đáng tin vậy, mặc cho bách tính Đại Đường luân lạc tới chỗ vạn kiếp bất phục, thì có lẽ nàng làm như thế, vẫn tốt hơn nhiều! Dùng tính mệnh cùng tiền đồ của vài người đổi lấy tính mệnh cùng tiền đồ của vô số người, có được tính là làm chuyện tốt hay không? Làm chuyện này, có phải là không đáng giá hay không? Nội tâm Uyển Nhi chịu đủ loại xoắn xuýt khổ sở. Lý trí của nàng cũng rất rõ ràng, ngoại trừ con đường này, nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng nhất định phải chọn lựa. Cứ quyết định vậy đi! Uyển Nhi thống khổ nhắm mắt lại. "Như vầy là thế nào?" - Võ Thái hậu bưng mặt Uyển Nhi lên, lo lắng hỏi. Hai người gần sát nhau như vậy, cho dù là cảm xúc của ai biến hoá, người kia cũng có thể cảm nhận rõ ràng được. Đối với căn nguyên thống khổ của Uyển Nhi, Võ Thái hậu hiển nhiên lại nghĩ đến một phương hướng khác —— Đó cũng là hướng mà Uyển Nhi hi vọng nàng nghĩ tới. Uyển Nhi tựa đầu, cọ cọ vào ngực của Võ Thái hậu, giống như một tiểu miêu nhi đáng thương đang tìm kiếm hơi ấm. Võ Thái hậu đau lòng ôm chặt nàng, hôn một cái lên tóc nàng: "Đừng sợ! Có trẫm ở đây!" Uyển Nhi từ từ mở mắt ra, tâm ý đã định, không thể quay lại. "Thái hậu còn nhớ rõ thời điểm thiếp ở Tĩnh An cung, Vi Tuân đã từng tới không?" "Vi Tuân?" - Sắc mặt Võ Thái hậu biến hoá. "Hắn đã làm gì nàng..." - Võ Thái hậu siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nhảy băng băng. "Cũng may có Thái hậu phái phụ tử Tống thị tới tương trợ." - Uyển Nhi dừng một chút: "Vi Tuân cũng không làm được gì, bất quá cũng chỉ là một cơn do thám mà thôi." Trong đầu Võ Thái hậu nhanh chóng xoay chuyển: Nàng đã sớm có chỗ kiêng kị với Vi gia, chỉ là chưa từng thể hiện ra bên ngoài. Năm đó nàng đem gia thế Vi thị gả cho Lý Hiển cũng đã lo răng Lý Hiển mượn thế nhạc gia kiêu căng. Không ngờ, Vi gia lại dám sinh lòng tham thể hiện! A! Thật đúng là, hết người này tới người khác đều muốn tạo phản bất thành đây! Không chỉ muốn tạo phản, mà còn dám thương nhớ nữ nhân của nàng! Cho nên, sẽ dứt khoát với Vi Huyền Trinh, hay là... dứt khoát với Lý Hiển?! Đôi mắt Võ Thái hậu tĩnh mịch, đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu, Bùi Viêm đã từng trình can gián "Thiên tử vô trạng" lên cho nàng —— Đều có thể nói rằng, "trẫm chính là đem giang sơn giao lại cho Vi Huyền Trinh, thì đã sao"; còn có chuyện gì mà hắn không dám làm? Võ Thái hậu thường gặp sóng gió, đầu óc lập tức có dự định. Ý chí của nàng cứng cỏi, quyết định đem sự tình tuyệt đối không sửa đổi. Nhưng một lời nhu tình mật ý này cũng hoàn toàn là thật, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vừa nghĩ tới nữ nhân của mình đã từng chịu bao uỷ khuất nhue vậy, lại còn do chính mình tự cưỡng ép nhốt nàng, nếu không nhờ có Tống Chi Vấn kịp thời tương trợ, nói không chừng Lý Hiển cùng Vi gia sẽ sớm làm ra loại chuyện gì đó đáng sợ với vật nhỏ của nàng... Võ Thái hậu đột nhiên vừa nghĩ vừa hối hận, lại vừa sợ, trong ruột bị lời nhu tình này kéo tới đau nhức. "Nàng đừng sợ, trẫm sẽ làm chủ cho nàng!" - Võ Thái hậu nói. Dạng nàng, cực kỳ giống với nguyên tắc sủng ái bá đạo được mất của một người dành cho nữ nhân của mình. Trái tim Uyển Nhi càng trở nên đau xót. Nàng không có nhiều thời gian để giải thích rõ ràng rành mạch cho Võ Thái hậu, nàng chỉ có thể dùng loại phương thức trực tiếp nhất này đạt tới mục đích của mình. Nếu như lý trí của Võ Thái hậu nóng giận mất hết nguyên tắc, vậy thì Uyển Nhi sẽ nguyện ý làm nguyên tắc của nàng, cùng nàng trước sau như một, vĩnh viễn không mất đi ranh giới cuối cùng. Ranh giới cuối cùng đó, gọi là, lấy bách tính làm trọng! Cho dù đã suy nghĩ kỹ mọi thứ, nhưng quá trình cùng kết quả vẫn làm cho lòng Uyển Nhi không dễ chịu. Nàng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể trở nên quyết đoán sát phạt giống như Võ Thái hậu. Có lẽ nàng sẽ tàn nhẫn, sẽ dính máu, sẽ giết người nhưng nội tâm của nàng vẫn sẽ vĩnh viễn mâu thuẫn, rầu rĩ. Vĩnh viễn nàng cũng sẽ không thể bước qua được đạm hàm lý trí kia. Ngày mai, hoặc từ nay trở đi, tóm lại sẽ rất nhanh, mọi thứ sẽ thay đổi đi? Uyển Nhi thất thần suy nghĩ. Vậy thì liền thay đổi đi... Trước thời điểm đó, nàng muốn bản thân trở nên phóng túng một lần, một lần cũng đã tốt. "Nàng ——" - Võ Thái hậu kinh dị nhìn xem, đột nhiên người trong ngực nàng động thủ. Vật nhỏ này, đang khinh xa thục lộ (xe chạy đường quen),lôi kéo ngón tay của nàng... Võ Thái hậu hít sâu một hơi: Cái này cũng quá... cái kia là sao? "Nàng vẫn còn chưa hồi phục!" - Võ Thái hậu cố gắng khắc chế đầu óc. "Đã sớm hồi phục rồi!" - Thanh âm của Uyển Nhi vũ mị, quanh quẩn bên tai Võ Thái hậu. Đầu óc Võ Thái hậu lúc này đã bị thiêu đốt thành một đống lửa. "Trẫm, trẫm chưa có rửa tay!" - Nàng căng thẳng, dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, tìm cho mình một cái lý do. "Vậy thì dùng chỗ khác..." - Thanh âm Uyển Nhi càng nhu tình, mị hoặc: "... Chỉ cần là Thái hậu, chỗ nào dùng cũng tốt..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]