Kể từ sau đêm không từ mà biệt, trải qua thời gian dài như vậy, Uyển Nhi đã vô số lần muốn biết được tin tức của Võ Hoàng hậu —— Vô luận là tin tức tốt xấu thế nào, chỉ cần liên quan đến người đó là được. Bao nhiêu lần Uyển Nhi huyễn tưởng người kia sẽ viết thư cho nàng: Nếu như nàng muốn viết, sẽ không phải không có cách sao? Sẽ không có cách bình yên đưa tới tay của mình sao? Người kia, nàng ấy là Võ Hoàng hậu nha! Là Võ Tắc Thiên tương lai a! Hiện tại, rốt cuộc Uyển Nhi nhận được thư của người kia, nhưng lúc này lại có một suy nghĩ quan trọng hơn nảy sinh. Uyển Nhi cũng có một chút, không dám xem phong thư đó. Đây xem là cái gì? "Cận hương tình khiếp"* sao? *(lâu không trở về quê, đến gần quê lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng | trích từ ý thơ Độ Hán giang (Qua sông Hán) của Lý Tần: Cận hương tình cánh khiếp Bất cảm vấn lai nhân Tạm dịch: Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi, Không dám hỏi người qua đường.) Lại có cái gì tốt mà phải e sợ? Thứ mà nàng đối mặt chỉ là phong thư của người kia, cũng không phải là người kia chân chính. Nội tâm Uyển Nhi cảm thấy mình thật mất mặt, "không có tiền đồ"!!! Lệnh cho Tống Lệnh Văn lui xuống, Uyển Nhi trở lại tư phòng trong Tĩnh An cung. Dặn dò thị tỳ xong, Uyển Nhi ngồi một mình nhìn phong thư nằm trên bàn, trong ngực đã gõ trống "đùng đùng đùng". Thật ra bất quá cái này cũng mới chỉ là vỏ ngoài của phong thư thôi, bên trong kia mới là nội dung tin tức của Võ Hoàng hậu. Trước đó tại đại môn Tĩnh An cung, thời điểm Uyển Nhi hỏi thăm Tống Lệnh Văn, Triệu Vĩnh Phúc đã kịp thời bẩm báo với Uyển Nhi về thân phận của Tống Lệnh Văn: Thật ra Tống Lệnh Văn chính là thân tín của Võ Hoàng hậu, là do Võ Hoàng hậu một mực an bày ở lại trong kinh để bảo hộ Uyển Nhi. Uyển Nhi hiểu rõ Võ Hoàng hậu, nàng cũng không tin Tống Lệnh Văn chỉ được Võ Hoàng hậu dặn dò một nhiệm vụ bảo hộ nàng, nhất là thân phận phụ thân của Tống Chi Vấn từng nổi danh trong dòng lịch sử kia. Nhưng Uyển Nhi cũng vững tin, trong lúc Võ Hoàng hậu bàn giao nhiệm vụ cho Tống Lệnh Văn, "Bảo hộ Thượng Quan Chiêu dung" chính là một trong những nhiệm vụ đó. Cho nên, Tống Lệnh Văn là người có thể tin tưởng, trong tay hắn có được "thư tín của Thiên hậu", xem ra có thể tin tưởng được. Đương nhiên, Võ Hoàng hậu chính là Võ Hoàng hậu, mặc dù nàng ấy dùng người tin tưởng mình "không còn nghi ngờ gì" nhưng đồng thời trong tâm nàng ấy tuyệt đối sẽ không hoàn toàn nghĩ như vậy —— Tỷ như, phong thư nhỏ được niêm phong bên trong phong thư lớn bằng hoả sáp là một chứng cứ rõ ràng. Uyển Nhi nhìn chằm chằm phần sáp che không khác gì ấn ký nho nhỏ riêng biệt của Võ Hoàng hậu, trái tim bất giác mất tự chủ mà cuồng loạn. Bên trong nói cái gì? Có phải lá thư được xếp theo phương thẳng đứng không, hay là thứ gì đó đại biểu cho sự thân mật trong thời đại này? Liệu lá thư đó có được xếp thành hình thù đặc biệt, được viết lên đầy sự tưởng niệm cùng quyến luyến của Võ Hoàng hậu dành cho mình hay không? Tay Uyển Nhi run run mở phong thư ra, tâm thức càng run rẩy, bờ môi cũng không ngừng run rẩy. Dù cho lá thư có được xếp thành hình dạng gì đại biểu cho sự thân mật đi nữa, căn bản cũng không phải theo nàng tưởng tượng. Đương nhiên lúc đọc xong nội dung trong thư, trái tim Uyển Nhi đã sớm không có chút dị động khác thường nào, sắc mặt nàng cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có chút nhớ nhung, cười lạnh. Đây vốn chỉ là hy vọng hồi lâu của nàng, tưởng tượng thật lâu của nàng mà thôi. Phong thư đến từ Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi vốn dĩ cho rằng sẽ chứa đựng bao nhiêu nhu tình mật ý! A! Cuối cùng Uyển Nhi cười lạnh thành tiếng. Xem ra, nàng thật sự đã sai rồi. Cho tới lúc này, Uyển Nhi đã nghĩ rằng ngay cả khi Võ Hoàng hậu có Từ Huệ trong lòng, ngay cả khi có "những nữ nhân" như Bùi nữ quan, Võ Hoàng hậu lại không kịp chờ đợi, không thể không ly biệt với mình bằng một trận cá - nước thân mật, thì ra nàng ấy không giống như vậy. Bởi vì không giống, nàng ấy mới có thể hư hư ảo ảo sợ hãi mất đi mình, lặp đi lặp lại nhiều lần muốn thân thể của mình. Bởi vì không giống, sau khi lỗ mãng nhiều lần xong, nàng ấy mới có thể suy nghĩ chu đáo cho chính mình như thế. Bởi vì không giống, nàng ấy mới có thể bá đạo chiếm lấy phật châu tuỳ thân của mình, đổi lấy khăn lụa thiếp thân thường ngày của nàng ấy, đeo lên cổ tay mình, lại còn thắt nút hết cái này đến cái khác. Còn có, an bài rất nhiều những người hầu cũ đến phụng dưỡng mình, sắp xếp thoả đáng thân tín bảo vệ mình... Cho dù là ai nhìn thấy, cũng thấy rằng mọi thứ Võ Hoàng hậu đang làm chính là thật tình đối xử tốt với mình a? Trải qua mấy ngày nay, Uyển Nhi đều đã nghĩ như vậy. Thế nhưng nội dung của phong thư này, tính toán cái gì đây? Không có nửa câu nửa lời nhu tình, chứ đừng nói chi là lời tâm tình "một ngày không gặp như là ba năm". Có, cũng chỉ là tự thuật vô duyên vô cớ, thậm chí mang theo chút ý vị kiêu kiêu ngạo ngạo mà phân phó —— Uyển Nhi lần nữa cười lạnh một tiếng: Có phải nàng nên cảm thấy vinh hạnh hay không? Ngữ khí trong thư của Võ Hoàng hậu tựa như càng bình đẳng nói chuyện với nàng, nhưng chỉ có mấy phần nhàn nhạt, tự cao tự đại a? Nếu như là loại "bình đẳng nói chuyện" này được cực kỳ ân sủng ở chỗ Võ Hoàng hậu, như vậy, trong thư Võ Hoàng hậu nói tới "Đế băng, tốc chí Đông đô" (Hoàng đế băng hà, mau chóng đến Đông đô),vậy thì có được tính là vinh hạnh đặc biệt cho Uyển Nhi nàng hay không? Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không ngờ tới, Võ Hoàng hậu lại viết cho một phong thư nói Hoàng đế băng hà với mình. Loại đại sự thiên hạ này, vậy mà nàng ấy lại đi nói với mình như thế? Xem phản ứng trong cung, nhất là cái tên "Vi Đại Lang" được Tống Lệnh Văn gọi trước đó, hắn chính là trưởng tử của Vi Huyền Trinh, chỉ sợ ngay cả Thái tử Lý Hiển cùng hai vị phụ tá đại nhân là Lưu Nhân Quỹ, Bùi Viêm cũng không biết chuyện này! Bỗng dưng Uyển Nhi siết chặt lá thư trong tay. Phong thư này gửi đi từ Đông đô, cho tới bây giờ đã là mấy ngày rồi? Xem như lá thư này được ngựa tốc chiến đưa tới, e rằng tin tức Hoàng đế băng hà đã nhanh chóng truyền về nơi này rồi? Trừ phi Võ Hoàng hậu lựa chọn bí mật không phát tang (không làm tang ma),nhưng hiển nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không có lý do làm như thế, nàng ấy không cần thiết phải dùng loại phương thức không sáng suốt, dễ dây thù chuốc oán cho bản thân như vậy. Thái tử vô năng, mắt thường đã thấy rõ, còn có thái độ "đói ăn vụng túng làm càn", vô năng, không thể tự khống chế chính mình, càng nói không được. Như vậy, phong thư này... là vì cái gì? Uyển Nhi nắm chặt lá thư trong tay, đột nhiên lắc một cái —— Nội dung trong bức thư cùng với thời gian đưa thư, rõ ràng chỉ có một đại khả năng, có lẽ cũng là khả năng duy nhất: Võ Hoàng hậu muốn để nàng biết rõ trước khi tin tức truyền về đến Trường An, sau đó sớm rời đi, phòng ngừa khả năng đối mặt với nguy hiểm. Dù sao, một khi Hoàng đế qua đời, cha từ con hiếu, huynh đệ hoà thuận, đủ loại chân tướng che giấu trước đó, rất có thể có khả năng lọt ra bên ngoài. Đến lúc đó tâm tư Thái tử, tâm tư công thần, tâm tư hoàng thất, thậm chí bao gồm tâm tư của các vị đại thần trong tương lai... tất cả đủ loại này sẽ biến đổi liên tục một chỗ, Uyển Nhi ở trong vị trí tịnh thổ này, rất có khả năng sẽ bị công phá. Thân phận Uyển Nhi quá đặc thù, làm sao biết được sẽ không có người nào muốn lợi dụng nàng... sống hay chết, mưu tính thứ gì? Cho nên lúc này, phải cấp tốc rời khỏi kinh thành, lăng yên không một tiếng động đi tới Đông đô, tương lai sẽ đứng trước linh cữu của tiên đế, cùng phi tần mệnh phụ khác hầu tật hành lễ, với Uyển Nhi mà nói, đây là cách làm sáng suốt nhất. Nếu như nhìn từ góc độ này, Võ Hoàng hậu nhất định sẽ không phản đối với cách làm của Uyển Nhi. Nhưng nếu chỉ có như thế, vậy thì Uyển Nhi cùng với "thân tín mà Thiên hậu xem trong" có khác biệt gì?! Bất quá, Võ Hoàng hậu cũng chỉ muốn nàng còn sống mà thôi. Sống sót, sau đó tạ ơn Võ Hoàng hậu, tương lai sẽ tiếp tục phụng sự Võ Hoàng hậu hay sao? Cái này, chẳng lẽ chính là thứ mà Võ Hoàng hậu muốn a? Nhưng không phải là thứ mà Uyển Nhi muốn. Trong thư Võ Hoàng hậu cân nhắc không thể không nói là chu đáo, ngay cả lý do duy nhất để Uyển Nhi cự tuyệt đi Đông đô nàng ấy cũng phá hỏng. "... Đế đã băng, Thái thường Thiếu khanh Trịnh Hưu Viễn cùng tất thảy bách quan cùng đến Đông đô, vì mệnh phụ chịu tang lệnh đường, cũng chọn Đông đô làm quốc lễ, không được làm trái... Một ngày nào đó dời đô, hoàng thất, bách quan phủ đệ, gia quyến đều dời đi, lệnh đường (kính ngữ chỉ cha mẹ) cũng không ngoại lệ..." Lời lẽ bên trong nói rằng mẫu thân của Uyển Nhi sớm muộn cũng sẽ đi Đông đô, Uyển Nhi không cần phải lo lắng sau này. Dư vị của Võ Hoàng hậu trong thư, Uyển Nhi càng nghĩ càng kinh hãi: Vậy mà Võ Hoàng hậu đem ý định một ngày nào đó muốn dời đô nói hết cho nàng! Đây tính là cái gì? Tuyệt đối tin tưởng sao? Sau khi Uyển Nhi cười nhạt, không thể xác định, liền đặt một dấu chấm hỏi lớn giữa tình ý của Võ Hoàng hậu đối với mình —— Võ Hoàng hậu đối với mình, rốt cuộc là tình cảm như thế nào a? Yêu một người thông minh vốn đã nhọc lòng, hết lần này tới lần khác, một người ở ngôi vị chí tôn, luận kiến thức, tôn vị, tâm cơ, cái nào cũng hơn mình... Uyển Nhi không biết có nên phụng mệnh hành sự hay không, nàng cũng biết, lập tức đi Đông đô chính là chuyện ắt phải làm tiếp theo. Nàng giả như nội tâm không phát giác ra cái gì, mong muốn được nhìn thấy Võ Hoàng hậu trong lòng kia đã sớm tung tăng nhảy nhót, cực kỳ mãnh liệt rồi —— Chỉ là phụng mệnh hành sự, như thế thôi, không phải sao? Thế là Uyển Nhi giữ nguyên sắc mặt đem lá thư lẫn phong thư bên ngoài giơ lên trên ánh nến, đốt sạch sẽ. Chỉ thỉnh thoảng ức chế không nổi, tay nàng khẽ run lên, bại lộ chuyện nàng không thành thật với tâm sự trong lòng. Theo chỉ thị của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi dẫn theo Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc giả trang đổi dạng, trong đêm khuya cẩn thận mở cửa bên Tĩnh An cung. Bên ngoài cửa, quả nhiên đã có sẵn một thân ảnh cao to đang chờ đợi bọn họ. Đêm đông rét lạnh, hơi thở thành băng, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống gương mặt thiếu niên mặc quân phục: Ngũ quan có chút giống với Tống Lệnh Văn. "Tống Tam lang quân!" - Triệu Vĩnh Phúc nhận ra hắn, thấp giọng gọi. "Vị này là Tống Tam lang, người nhà của Tống đại nhân, gọi là Chi Kính." - Triệu Vĩnh Phúc vội vàng giới thiệu với Uyển Nhi. "Vị này chính là Thượng Quan Chiêu dung sao!" - Thiếu niên nhìn thấy Uyển Nhi mặc trang phục thư sinh liền đoán được thân phận của nàng, đôi mắt óng ánh sáng lên. Ánh mắt của thiếu niên trước mặt rất sạch sẽ, đủ để thấy được hắn là người ngay thẳng chính trực. Uyển Nhi cũng không ghét bỏ, nhưng khí tức thuộc về nam tử cùng dáng người cao lớn này, so với gương mặt oa oa như trẻ con của Tống Chi Kính làm cho Uyển Nhi thấy hơi mâu thuẫn. Vả lại, thiếu niên này chính là thân đệ của Tống Chi Vấn... Nhớ lại dòng lịch sử mà nàng từng quen thuộc, Tống Chi Vấn có tâm tư kia với Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi liền cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ. "Việc này, làm phiền Tam lang quân hộ tống!" - Tròng mắt Uyển Nhi không đổi sắc nói. Tống Chi Kính nghe giọng nói của nàng du dương, nhiệt huyết trong ngực liền bị khuấy động, cảm thấy chỉ cần vì nữ tử này hi sinh tính mạng cũng cam chịu! Rốt cuộc hắn vẫn chưa quên lời dặn dò của phụ thân, cật lực khống chế xúc động trong ngực, hít sâu một hơi, cúi thấp người nói với Uyển Nhi: "Chiêu dung gọi Tống mỗ Diên Cung là được!" Diên Cung là tên tự của hắn. Triệu Vĩnh Phúc nghe vậy, khoé miệng giật một cái, thầm nghĩ người nào đó nói Tống Tam lang quân hào dũng nghĩa hiệp còn hơn phụ thân, thật đúng là quá to gan lớn mật mà! Mới lần đầu nhìn thấy quý nhân, lại để cho người ta gọi thẳng tên tự của mình?! Cái này, không phải gan to bằng trời mới dám động thổ trên đầu thái tuế a? (ý nói dám xúc phạm đến người có quyền thế) Triệu Vĩnh Phúc âm thầm tặc lưỡi chậc chậc, không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn phản ứng của Uyển Nhi. Sắc mặt Uyển Nhi vẫn bình tĩnh như trước, nhàn nhạt nói: "Mời Tống Tam lang quân đúng hẹn hành sự đi." Nàng căn bản không để ý tới câu chuyện vừa rồi của Tống Chi Kính. Tống Chi Kính im lặng chớp mắt một cái, chỉ có thể theo sự sắp xếp của phụ thân đưa một nhóm ba người của Uyển Nhi lặng lẽ đi cửa sau rời khỏi Hoàng cung ra ngoài. Hoàng cung rộng lớn, đám người Uyển Nhi mỗi bước đi đều rất mực cẩn thận, thời điểm đám người ra khỏi đại cung môn, phương đông đã trắng bệch. Bây giờ đang thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm, trong cung mỗi đường chỉ có tuần vệ an tĩnh tuần tra, bắt lấy những kẻ không tuân thủ cấm lệnh. Uyển Nhi đoán Võ Hoàng hậu hẳn đã sớm sắp xếp xong xuôi, cho nên hiện tại đám người của nàng được Tống Chi Kính dẫn dắt, đã thuận lợi qua khỏi cửa thành, không bị bất kỳ tuần vệ nào gây cản trở. Người kia, Võ Hoàng hậu, còn có chuyện gì mà nàng ấy an bài không thuận hay không? Uyển Nhi càng ngày càng cảm thấy, Võ Hoàng hậu sâu không lường được. Nếu như Võ Hoàng hậu chỉ muốn nàng đi theo, hầu hạ bên cạnh, như vậy cũng chỉ làm cho nàng cảm thấy tôn kính cùng sợ hãi. Thế nhưng mà, Võ Hoàng hậu lại là người mà nàng ái mộ, là người mà nàng muốn được ở bên cạnh... Uyển Nhi cảm thấy, tâm tình khó một lời nói hết. Trên đường đi, từ đầu đến cuối loại cảm xúc phức tạp này vẫn quấn quanh tâm trí Uyển Nhi, khiến cho nàng không để ý đến một chuyện đại sự khác —— Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cung kể từ lúc xuyên qua tới thời đại này. - ----------------------- Kể ra, chắc mọi người cũng muốn biết đường tình của A Chiếu lắm phải khum? Nếu muốn xem, ta sẽ cân nhắc xen kẽ phiên ngoại truyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]