Kể từ ngày Thái tử Lý Hoằng hoăng thệ, trên trời tựa như bị thủng một cái lỗ lớn, mặt đất mưa liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ. Mưa phùn, mưa đầy sấm chớp, mưa rào tầm tã... toàn bộ trút xuống. Thái tử, à không, hiện tại nên gọi là "Hiếu Kính Hoàng đế", hiện tại đã được an táng xong. "Hiếu Kính Hoàng đế" là thuỵ hào được Hoàng đế truy phong, Lý Hoằng cũng trở thành vị đầu tiên được truy phong Hoàng đế trước Thái tử. Nghi lễ an táng của hắn, hoàn toàn chiếu theo nghi táng của thiên tử. Ngoài điện mưa vẫn đang rơi. Uyển Nhi nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia, trái tim cũng cảm thấy ẩm ướt, âm lãnh cực kỳ. Đời trước của nàng, là một nhà nghiên cứu lịch sử, xét góc độ của một người ngoài cuộc thuần tuý đến xem đoạn sử sách ghi chép những chuyện liên quan đến "Hiếu Kính Hoàng đế", thấy rằng đó cũng chỉ là giấy trắng mực đen in ra, là món đồ không có sinh mệnh. Nhưng một khi trở thành người tồn tại trong lịch sử, thân lâm kỳ cảnh, căn bản không thể trốn thoát, Uyển Nhi ý thức được rằng: chỉ là một việc truy phong Thái tử nho nhỏ thôi cũng đủ nhấc lên bao nhiêu sóng to gió lớn. Lúc Hoàng đế hạ chiếu thư tuy phong, quần thần đều sắp điên lên. Bọn hắn dâng sớ như điên lên Hoàng đế, kiệt lực khuyên ngăn Hoàng đế không được làm chuyện như vậy. Uyển Nhi thân ở nội cung, cũng nghe nói rất nhiều lời đồn đại về chuyện này. Nghe nói có lão thần còn khóc trời đập đất khuyên can Hoàng đế, hành động lần này là "Không hợp lễ pháp", còn có cả chính trực thần tử lấy mũ quan trên đầu "áp chế" Hoàng đế, thỉnh Hoàng đến thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Cho dù làm ầm ĩ thành dạng này, Hoàng đế cũng không hề nể mặt bất luận kẻ nào, hắn tương đối cường ngạnh, đem đạo ý chỉ kia cưỡng ép ban xuống. Sau ngày hạ táng Thái tử hoàn tất, Hoàng đế cũng lâm bệnh lại. Trong ý niệm của Uyển Nhi, vô luận là Đường Cao Tông trong dòng lịch sử kia hay là vị hoàng đế trước mắt này, đêì không phải là người có tính cách cường ngạnh. Trái lại, Võ Hoàng hậu mới thật sự là người cường thế. Thế nhưng lần này, sau nỗi đau hoàng đế mất đi ái tử, Đại Đường Đế Quốc mất đi Thái tử, Uyển Nhi cảm thấy, hoàng đế hắn cũng sắp điên cuồng —— Nếu nói trung phong "Hiếu Kính Hoàng đế", chiếu theo táng nghi của thiên tử mà an táng, tốt xấu còn có thể nói là do hắn quá đau lòng khổ sở vì mất con, đã vậy khi Lý Hoằng và Bụi thị cùng qua đời, lại đem hài tử duy nhất nhận làm thừa tự (con nuôi) trên danh nghĩa của Thái Bình công chúa, làm nhi tử của Thái Bình công chúa, chẳng lẽ đây cũng là cách xử trí bình thường sao? Đứa nhỏ này đã mất đi phụ mẫu, theo lý mà nói phải được cho nhập cung, do chính tổ phụ cùng tổ mẫu là Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu nuôi dưỡng mới phải. Coi như nếu nghĩ cho tương lai của hắn, thì cũng nên được mấy vị thúc thúc của hắn nhận làm thừa tự mới đúng. Tỉ như, cho Ung Vương Lý Hiền đã đại hôn làm con thừa tự, hoặc Chu Vương Lý Hiển, cớ sao lại để cho thân nữ tử chưa xuất giá như Thái Bình nhận thừa tự? Lý nào là vậy? Bởi vì đứa trẻ đó vừa mới được phong Sở Vương, còn được Hoàng đế phá lệ ban tên "Long Cơ" khi còn đang nằm trong tã lót, chuyện này quá làm cho Uyển Nhi bất an, vấn đề này nếu nghĩ không ra đáp án, nàng thậm chí thật sự không nỡ đi ngủ. Có phải kết cục chính là số mệnh đã an bài? Những ngày này, Uyển Nhi đã tự hỏi mình khá nhiều lần. Nàng đặc biệt muốn có được năng lực nhìn rõ tương lai, để cho nàng có cơ hội nhìn rõ một chút, tiểu nam hài gọi tên "Lý Long Cơ" này, sau khi lớn lên, có phải trở thành người uy hiếp tính mệnh của nàng? Trong dòng lịch sử mà Uyển Nhi từng quen thuộc, Lý Long Cơ kia không chỉ muốn mạng của Thượng Quan Uyển Nhi mà còn bức tử cả cô cô ruột của hắn là Thái Bình công chúa. Thời điểm hiện tại này Lý Long Cơ lại được Thái Bình công chúa thu dưỡng, có thể sau này hắn sẽ vị tình cảm thuở nhỏ mà tương lai không hại chết nàng hay không? Uyển Nhi nghĩ không ra. Lùi một vạn bước, coi như Lý Long Cơ có thể buông tha cho Thái Bình công chúa, chẳng lẽ hắn lại có thể buông tha cho nàng? Rất nhiều lần tỉnh mộng giữa đêm, theo bản năng tìm kế sinh nhai, làm cho Uyển Nhi cực kỳ yếu ớt trong đêm mà sinh lòng ác niệm: Nàng muốn tìm biện pháp diệt trừ đứa trẻ đó. Thế nhưng, không nói đến trước mắt nàng có bao nhiêu năng lực diệt trừ đứa trẻ kia, coi như nàng có thật sự ra tay, tương lai biết đâu lại sinh ra thêm một "Lý Long Cơ" thứ hai, tỉ như tên Lý Long Cơ trong dòng lịch sử kia là nhi tử mà Lý Đán sinh ra. Nói cách khác, nếu như lão thiên đã định sẵn Thượng Quan Uyển Nhi sẽ phải chết dưới tay của tử tôn Lý thị, thì cho dù nàng hại chết một tên họ Lý nào đó thì tương lai có thể sẽ sinh ra một tên họ Lý khác, để đến lấy mạng của nàng? Tựa như thân là một người của hiện địa, xuyên không ly kỳ đến một cái thời không này, chẳng lẽ không phải mệnh định sẵn hay sao? Mỗi lần nghĩ tới những thứ nay, Uyển Nhi đều cảm thấy không rét mà run. Rất có thể Uyển Nhi đang bị vận mệnh chơi đùa một cách bất lực. Ban ngày, nàng có thể dùng lý trí, không dùng loại cảm tính yếu ớt nhìn nhận vấn đề, ngược lại nàng có thể tìm được một chút cảm giác an tâm —— Đã tồn tại trong thời không song song này, mặc dù nguyên do phát sinh mọi chuyện không giống với thời không khác, nhưng dù sao đi nữa những chuyện này cũng không phải hoàn toàn không tương tự. Nói không chừng, Lý Long Cơ này chỉ vừa vặn được ban tên mà thôi? Trong lúc này, tương lai của bọn họ là lịch sử, với Uyển Nhi mà nói lại là chuyện tương lai không biết tiến triển thế nào, hiện tại vẫn không thể biết được. Mọi thứ đều có thể xảy ra. Nghĩ như vậy lòng Uyển Nhi cũng an định rất nhiều. Mấy ngày tiếp theo, nàng đem loại suy nghĩ này ngẫm rất nhiều lần, đại khái cũng đã đoán ra nguyên nhân lớn nhất mà Hoàng đế đem Lý Long Cơ trở thành thừa tự của Thái Bình công chúa. Tục ngữ nói "người sắp chết, lời nói cũng thiện", kỳ thật nghe nói một khắc sắp chết này sẽ đem toàn bộ mọi người, mọi chuyện từng xảy ra trong đời chiếu qua trong đầu lần cuối. Lúc Lý Hoằng hấp hối, đại khái cũng sẽ có dạng trải nghiệm giống vậy. Nhất định trong khoảnh khắc đó hắn đã nhìn thấu. Trên thế gian này, người mà hắn có khả năng lưu luyến nhất chính là con trai duy nhất của hắn. Vì để cho cốt nhục duy nhất của mình được bình yên sống, trước khi chết hắn nhất định đã cầu xin Hoàng đế. Tính tình Hoàng đế nhu nhược, tính cách của Võ Hoàng hậu lại cường thế, ngay cả nhi tử của nàng nàng còn không dung chứa được, cớ gì lại có thể chứa chấp tôn tử? Lý Hoằng thấy rõ điểm này, cho nên hắn biết không thể phó thác được. Vậy thì ba huynh đệ Lý Hiền đâu? Không bàn đến thái độ bọn hắn đối với Lý Hoằng thế nào, nhưng nhìn thái độ của Võ Hoàng hậu đối với ba huynh đệ hắn và Thái Bình công chúa khác nhau, liền có thể hiểu được, giao phó bất kỳ thứ gì cho bọn hắn đều cũng không ổn thoả. Nói không chừng, nhi tử của hắn, tương lai có thể sẽ trở thành tế phẩm của màn tranh đoạt hoàng quyền. Như thế xem ra, người duy nhất chỉ có thể phó thác chính là Thái Bình. Thái Bình là nữ nhi, tương lai tất nhiên sẽ phải xuất giá. Lý Long Cơ nhận làm thừa tự dưới gối của nàng sẽ không bị Võ Hoàng hậu nghi kị, cũng sẽ không bị các thúc thúc của hắn kiêng kị, từ đó về sau, rời xa phân tranh quyền lực, sẽ có thể an an ổn ổn phú quý cả đời. Những cái này, lúc Lý Hoằng hấp hối nhất định đã thỉnh cầu Hoàng đế. Hoàng đế vì thấy Lý Hoằng trải qua bệnh tật thống khổ, hắn hoàn toàn có khả năng đồng ý với Lý Hoằng, sau đó cũng yêu cầu Thái Bình đồng ý. Nghĩ thông suốt một hồi, Uyển Nhi cảm thấy lồng ngực buồn bực, khó chịu vô cùng. Tình thương của phụ mẫu dành cho con cái, quả nhiên là... sẵn sàng hi sinh cả giọt máu cuối cùng chỉ vì mục đích tốt đẹp. Uyển Nhi lặng lẽ thở dài, ánh mắt không thể không dừng lại trên người Võ Hoàng hậu. Từ khi Lý Hoằng qua đời đến nay, đừng nói là cười, Võ Hoàng hậu chưa từng có bất kỳ biểu lộ nào liên quan rằng có tội hay nhẹ nhõm. Bên trong toà Thừa Khánh Điện đều phảng phất bao phủ một nỗi âm u, nữ quan, thị nữ, nội giam từ lớn đến bé ai cũng câm như hến, phụng dưỡng, trình tấu mọi chuyện so với bình thường còn cẩn thận hơn gấp mười lần, rất sợ rằng lỡ có một chút sơ suất sẽ đụng tới Thiên hậu nương nương xúi quẩy. Đây cũng là sự khác biệt giữa người ngoài cuộc và người trong cuộc —— Ở đời trước, khi xem những trang lịch sử giấy trắng mực đen, thứ Uyển Nhi biết được chính là, Lý Hoằng vừa chết, Võ Hoàng hậu lại càng thêm khua chiêng gõ trống, tiến hành đoạt quyền. Tư thế kia, nàng nghiễm nhiên vỗ tay khen hay trước cái chết nhi tử của mình. Thế nhưng hiện tại Uyển Nhi đang dấng thân vào tình huống này, ngoại trừ nhìn thấy Võ Hoàng hậu ban ngày vì Lý Hoằng lo chuyện tang nghi, ngoại trừ hiệp trợ Hoàng đế ốm đau trên giường phê duyệt tấu chương, ngoại trừ rửa mặt, dùng cơm cùng những việc thường ngày phải làm, thời gian còn sót lại của Võ Hoàng hậu chính là ngồi trước án văn, từng nét từng nét ghi chép kinh văn, thậm chí đêm khuya cũng không ngừng nghỉ. Lần đầu tiên Uyển Nhi ý thức được vị Võ Hoàng hậu được ghi chép trong sử sách kia với một Võ Hoàng hậu đang tồn tại trước mắt dù sao cũng là một người, cũng có máu có thịt, có tình cảm như một người bình thường. Chỉ là, ý chí của nàng ấy so với người bình thường cường đại hơn nhiều, nàng ấy sẽ không tuỳ tiện thể hiện phương diện yếu ớt, bất lực của mình trước bất kỳ ai như một người bình thường. Vì Uyển Nhi nhận thấy Võ Hoàng hậu chính là một Võ Hoàng hậu như vậy cho nên tim nàng lại bắt đầu gấp rút. Cảm giác vừa đau đớn vừa chua xót. Uyển Nhi không biết nên giải thích như thế nào về loại cảm giác này, tựa như thương xót, lại tựa như cảm thấy đau lòng thay cho nàng ấy. Bất quá, lúc này lòng nàng thật sự đang đau, co thắt thật đau đớn. Thế là Uyển Nhi tự ép buộc mình đem toàn lực chú ý tập trung vào kinh văn trên án thư kia. Sách kinh văn đó có tên là «Nhất Thiết Đạo Kinh». Là quyển kinh sau khi Lý Hoằng mất đi, Võ Hoàng hậu tự mình viết, vừa sáng tác vừa ghi chép lại. Nàng ấy dùng cách thức như vậy, lặng lẽ tế lễ cho Lý Hoằng, hoài niệm bản thân mười tháng hoài thai nghênh đón hoàng tử, hiện tại cũng là tự tay mình đưa tiễn nhi tử. Uyển Nhi trơ mắt nhìn Võ Hoàng hậu đằng kia từng chút từng chút một ghi chép kinh văn. Tính đơn giản một chút, chắc cũng đã chép không dưới mười lần đi? Uyển Nhi nghĩ kĩ. Tình trạng hiện tại của Võ Hoàng hậu rất có thể có ý muốn chép tiếp tục. Uyển Nhi không biết nàng ấy sẽ định chép bao nhiêu lần. Mặc dù Võ Hoàng hậu đã vào tuổi trung niên, xưa nay thể cốt lại vô cùng tốt, loại tiêu hao tâm huyết này cũng không phải là kế lâu dài. Uyển Nhi nhìn bên ngoài sắc trời u ám, suy tư định sẽ tìm thời điểm thích hợp khuyên Võ Hoàng hậu đi nghỉ ngơi, cũng sẽ không chọc giận nàng ấy tránh tự chuốc hoạ vào thân. Vừa vặn lại đến canh giờ thị nữ của Thừa Khánh Điện dâng trà và điểm tâm tới. Lúc này Uyển Nhi mới thở phào một hơi, tự mình bước đến, nhận lấy trà bánh đưa tới trước bàn cho Võ Hoàng hậu. "Thiên hậu nương nương, dùng chút điểm tâm đi!" – Uyển Nhi ôn nhu nói. Võ Hoàng hậu vẫn một mực "tâm lặng như nước", tựa như không nghe thấy lời Uyển Nhi nói. Uyển Nhi: "..." Quét một vòng đám người trong điện, thấy bọn họ ai cũng cúi đầu thấp xuống, hận không thể chôn đầu xuống đống gạch vàng dưới sàn điện, khoé miệng Uyển Nhi không khỏi giật lên một cái, biết rằng lúc này chỉ có thể là chính mình mới có khả năng tiếp tục. Nàng hít sâu một hơi, cất cao giọng hơn: "Thiên hậu nương nương, mời người dùng chút điểm tâm!" Ngược lại một tiếng này lại có thể đem thần hồn Võ Hoàng hậu gọi về. Nhưng cũng chỉ gọi được nộ khí của nàng ấy. Lần theo nơi phát ra thanh âm, hai con ngươi của Võ Hoàng hậu trừng trừng, lộ ra mấy phần sát khí, ép về phía Uyển Nhi. Uyển Nhi bị ánh mắt kia nhìn trúng, sau lưng hiện lên vài tia lạnh âm u —— Có loại cảm giác lập tức bị đưa vào chỗ chết. Nhưng mà, khi Võ Hoàng hậu nhìn thấy kẻ nói chuyện với mình chính là Uyển Nhi thì đôi mắt trừng trừng kia lại chậm rãi khôi phục như trước, trên mặt cũng từ vẻ tức giận ngập trời biến trở về không chút biểu tình. Uyển Nhi cảm thấy, cái này không khác gì vừa bị phán án "trảm lập quyết", trên pháp trường, lúc đao phủ chuẩn bị giơ đao chém xuống, bỗng nhiên được nghênh đón lệnh đặc xá. Lòng Uyển Nhi không khỏi mất tự chủ, sống sót sau tai nạn. Dường như Võ Hoàng hậu thấy được một khắc tái nhợt trên mặt Uyển Nhi, lông mày nhỏ bé của nàng ấy khẽ nhíu lại, bờ môi mấp máy. Võ Hoàng hậu tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ thản nhiên hỏi: "Giờ gì rồi?" "Đang là đầu giờ Hợi." – Uyển Nhi đáp chi tiết. Đoán chừng ngửi thấy mùi trà bánh trên bàn, Võ Hoàng hậu liếc nhìn qua bên cạnh sau đó nhìn về phía Uyển Nhi. Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu nhìn đến khó hiểu. Tiếp đó liền thấy dung mạo xinh đẹp của Võ Hoàng hậu hiện ra mấy phần nhẹ nhõm. "Là Uyển Nhi dâng trà bánh?" – Võ Hoàng hậu hỏi. Uyển Nhi nháy mắt mấy cái, cũng không muốn tranh công liền trả lời: "Triệu đại nhân lo lắng Thiên hậu người đói bụng cho nên đã cho thị nữ trong phòng bếp Thừa Khánh điện làm một chút điểm tâm đưa tới." Võ Hoàng hậu nghe vậy, hàng mi chớp chớp: "Là ngươi đem tới sao?" Uyển Nhi hơi kinh ngạc, trong lòng ngẫm nghĩ, lời nói vừa rồi của Võ Hoàng hậu lại nhấn mạnh vài phần ý vị cái từ "ngươi" kia. Chẳng lẽ, bởi vì là "ngươi" đem tới, cho nên mới nể mặt bằng lòng ăn hay sao? Như thế là cho ta một chút mặt mũi a? Đôi mắt Uyển Nhi cũng không khỏi chớp chớp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]