Trở về chủ thần không gian, Vô Nhan nhìn thấy Trịnh Xá suy sụp ôm lấy La Lệ. trên mặt hắn có một vết sẹo từ mi phải đến mép trái. Nhìn thấy Vô Nhan, Trịnh Xá xông lên, giữ chặt lấy cô, ra sức lắc.
“Cô biết hết đúng không? Cô biết chúng ta sẽ đòan dịêt đúng không? Tại sao cô có thể đứng ngoài, trơ mắt nhìn mọi người chết đi? Cô có trái tim không?”
Vô Nhan lại sợ hãi rồi. Thái độ của hắn quá kích động. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, cho hắn một cái tát.
“Anh cần bình tĩnh lại, Trịnh Xá. Mọi người còn cần anh phục sinh kìa. Nói tôi không có trái tim, tôi cũng không quen thuộc bọn họ, tôi tại sao phải đau lòng. Lần đầu tiên gặp mặt, mọi người cũng có ý định vứt bỏ tôi, tại sao tôi lại phải đi cứu họ? Anh nghĩ tôi có năng lực cứu họ sao? Tỉnh lại đi! Chính anh đối diện với clone của chính mình cũng bị giết chết, anh nghĩ người thường như tôi có thể sống sót sao? Chúng ta đều dẫy dụa để sống sót, có điều cách chúng ta hành động khác nhau thôi.”
Trịnh Xá ngồi yên, thống khổ cũng dần dần lui lại. La Lệ mặt đầy nước mắt ôm lấy hắn. Lát sau, hắn hít sâu, đứng dậy.
“Xin lỗi, là tôi đã quá kích động. Tôi hiểu được lựa chọn của cô. Nếu có thể, tôi cũng sẽ chạy trốn, không muốn trực diện nghênh chiến. Đối diện với lực lượng mạnh hơn mình như vậy, lựa chọn tránh đi của cô vô cùng sáng suốt. Hơn nữa lúc trước cô cũng đã nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-vo-han-khung-bo-vien-gia/71497/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.