Editor & Beta: Mai_kari
Ngụy Vô Tiện cười khanh khách nhìn tiểu hài tử vạt áo mềm mại, hoãn đái tung bay trước mắt mình, trong lòng thích tới không chịu được. Ngồi xổm xuống cầm lấy tay Lam Dữ Mộ kéo cậu tới trước mặt mình quay qua quay lại, nghĩ thầm nhi tử mình lớn lên thật đẹp mắt, một bộ y phục để tang này, ngoại trừ Lam Trạm, cũng chỉ có A Húc là mặc nhìn được.
Chính là mạt ngạch quá dài. Lam Vong Cơ vốn cơ thể thon dài, đuôi mạt ngạch cũng đã dài tới thắt lưng, còn Lam Dữ Mộ thì dài tới gần cẳng chân luôn rồi. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, mạt ngạch Lam gia cũng không phải là dùng để trói bắt người, mắc gì lại phải dài tới như thế?
Lam Dữ Mộ thân là trưởng tử huyết mạch trực hệ của Cô Tô Lam thị, có quyền kế thừa chính thống, lại cách nhiều năm mới được mang về, quá trình nhận tổ quy tông tất nhiên rườm rà hơn nhiều.
Cả người mang giáo phục Lam thị trắng thuần, trải qua một câu chuyện vừa cũ kỹ vừa dong dài về gia tộc, rồi phải lạy tổ tiên, sau đó phải đem trưởng bối của Lam gia từ Lam Hi Thần tới Lam Khải Nhân lạy thêm một lần, cuối cùng do Lam Vong Cơ tự tay buộc mạt ngạch vân văn cho cậu. Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh vừa thấy đã đau răng, torng lòng đã đem cái lễ nghi dòng họ cổ hủ này ghét bỏ trăm nghìn vạn biến, đã sớm không muốn ngồi yên rồi.
Nhưng nét mặt của hắn lại phải làm ra nhất phái quy củ, đoan chính không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-van-vong-tien-ma-dao-to-su/196289/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.