Tất cả đều như một cơn ác mộng tồi tệ nhất, khiến cho đầu tôi đau đớn trầm trọng như muốn nứt ra, tôi không biết mình có khóc nháo hay không, trong lúc tôi mê man hình như tôi có cảm giác có người qua lại quanh mình.
"Esme, con bé không sao cả, Claire chỉ cần thời gian để bình tĩnh thôi."
Là giọng nói của Carlisle, bác ấy vẫn dịu dàng như thế, tôi có thể cảm nhận được có ai đặt tay trên trán tôi, rất lạnh lẽo nhưng lại giúp tôi bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Em đã lừa dối cô bé, Claire không hề hoài nghi lời nói dối này." Esme thống khổ nhỏ giọng tự trách, bà ấy cẩn thận như sợ khiến ai đó bừng tỉnh.
"Là chúng ta đã lừa gạt cô bé." Carlisle khổ sở than nhẹ một tiếng, hình như bác ấy đứng lên, không biết muốn đi đâu.
Tôi đã mất đi tất cả năng lực tự hỏi, cảm giác hỗn loạn càng ngày càng nghiêm trọng, tôi nghĩ rằng bản thân đang chìm trong giấc ngủ say, nhưng đôi tai bắt đầu ù ù khó chịu, sau đó mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng của họ trong cơn choáng váng ồn ào.
"Có nên nói cho em ấy không?"
Là giọng nói của Rosalie, không biết có phải do di chứng mệt mỏi quá độ của tôi hay bởi vì chị ấy vì đè nén sự phẫn nộ của mình mà khiến thanh âm của mình cất cao như vậy. Tôi cảm thấy hơi chói tai nhăn mày lai, muốn xoay người né tránh họ.
"Nói cho em ấy cái gì?" Là câu hỏi mang theo địch ý của Jasper, tôi cũng không do anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-twilight-anh-mat-troi-xan-lan/924300/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.