Chương trước
Chương sau
"Sao thế này?" Bella bị tôi đẩy đến bên cạnh cửa xe Chervolet, trên gương mặt vốn tái nhợt của chị giờ đây không còn chút huyết sắc nào, trong giọng nói vẫn còn run rẩy do lị dọa sợ. "Sao anh có thể... sao anh có thể xuất hiện ở đây?" Ánh mắt chị có một giây như kẻ ngốc, mờ mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhìn Edward.
Ba giây trước, Edward còn đứng cạnh chiếc xe Volvo màu bạc của anh ở bên kia bãi đỗ xe.
Bella không có khả năng nhớ nhầm, bởi vì ánh mắt còn chạm phải nhau, các loại phương pháp nhanh chóng gào thét chạy qua đầu tôi, tôi nhìn thấy Edward cắn môi dưới, có cảm xúc điên cuồng nào đó cuộn trào trong mắt anh.
Phải giữ bí mật!
Ánh mắt hoài nghi của Bella nguy hiểm như tử thần đang giương cao lưỡi liềm, sống lưng tôi lạnh toát, nhiệt độ thấp trên mặt đất càng khiến cảm giác này thêm nghiêm trọng.
Còn có ánh mắt củ Rick cũng không thích hợp, tôi nhịn không được túm chặt áo anh, không hề có chút độ ấm nào, lớp áo bên trong rất dày, hơn nữa... Ngón tay run rẩy của tôi vẫn đang ôm lấy lưng anh. Một cảm giác nghi hoặc quái dị khác khiến đầu ngón tay đang run run của tôi chậm rãi cong lên, cảm xúc hình như không đúng... Tôi tự giải thích với bả thân, thật ra tôi chỉ cảm nhận được quần áo của anh mà thôi, chỉ cần móng tay tôi cào xuống dùng một chút lực là có thể tiếp xúc đến lưng anh dưới lớp áo đó.
Nhưng tôi không thể nói rõ ràng vì sao tôi phải làm động tác này, tựa như đang khẳng định điều gì, cơ thể của con người... Ngón tay cứng còng, tôi dùng sức cào xuống... Cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, Rick đã đẩy tôi ra, tay tôi còn chưa kịp làm gì thì đã rời khỏi lưng anh.
"Nhìn anh này! Claire! Em có bị thương chỗ nào không?" Thanh âm Rick hơi lanh lảnh, anh ấy đẩy tôi ra chỉ để nhìn thấy trên người tôi có vết thương nào không mà thôi.
Trên mặt tôi vẫn còn vương lại nước mắt, điều này khiến tôi giống như nạn nhân mới bị bánh xe nghiền nát chân ấy.
Trong lúc nhất thời tôi không biết nói gì, sự hoài nghi nơi đáy mắt tôi chưa kịp thu hồi lại liền bại lộ trước mặt Rick. Anh ấy rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay tôi run rẩy thể hiện nội tâm bất an, không biết anh nghĩ đến cái gì mà nét mặt trầm xuống, dưới bầu trời ảm đạm sau mưa tuyết, vẻ mặt tàn khốc lạnh lùng của anh còn đau đớn hơn cả tôi.
"Không, em không sao cả!" Tôi theo dõi anh, hoài nghi anh muốn làm gì đó, nhưng vì sao tôi sẽ cảm thấy anh muốn làm cái gì đó chứ?
"Em không thể kết luận được, em đâu phải bác sĩ." Bàn tay đeo găng của anh vẫn còn đặt sau đầu tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy anh ngừng thở một hơi, dường như đang đè nén áp lực nào đó, sau đó anh nhìn về phía Edward.
Edward trông giống như bị ác ma chạm vào tóc vậy, tay anh ấy đã rời khỏi chiếc xe vận tải, chỗ đó hãm xuống rõ ràng không thể bàn cãi. Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh che lấp giãy dụa, anh đang nói với Bella nhưng ánh mắt anh lại nhìn Rick, gần như khẩn cầu, "Tôi luôn đứng bên cạnh cô, Bella." Thanh âm thành khẩn nghiêm túc như thế, không có ai có thể phát hiện sự dối trá trong giọng nói và nét mặt của Edward.
"Anh vừa đứng cạnh xe anh mà." Sự hoang mang trong đôi mắt nâu của Bella dần quay cuồng, sau đó thanh âm khàn khàn hỗn loạn bắt đầu trở nên trong suốt dần, chị cắn một sợi tóc không cẩn thận dính trên môi, tính cách cố chấp khiến chị không chấp nhận qua loa lấy lệ. Chị lắc đầu, không lưu tình phản bác, phản bác lời nói dối của Edward. "Anh... Không phải, không phải như thế!"
Không thể trốn tránh được, lời nói dối ấy quá nặng nề. Nhưng tôi không đành lòng Edward chiến đấu một mình, bọn Alice đang đứng xa xa, lạnh lùng nhìn chúng tôi chăm chú.
Edward sẽ phá hỏng tất cả, họ rất rõ ràng điều đó.
"Anh ấy luôn ở ngay bên cạnh chị, chị không thấy Edward là bởi vì... vì, bởi vì bước chân anh ấy luôn rất nhanh." Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn lừa dối chị Bella. "Đầu chị bị đụng vào Bella, em xác định vừa rồi Edward đứng bên cạnh chị, chị suýt chút nữa té ngã, anh ấy muốn đến đỡ chị lên." Tôi nói mà mặt không còn chút máu, ai sẽ tin loại nói dối này chứ.
Lực tay Rick túm lấy tay tôi tăng lên, tôi nhịn không được, kêu nhỏ một tiếng, anh lại thả lỏng ra. Anh biết tôi đang nói dối, hơn nữa, nếu như tôi không phát hiện sai thì anh đang cực kỳ phẫn nộ.
"Tại sao?" Bella kỳ quái nhìn Edward, lại bắt đầu hỗn loạn, giống như cầu cứu đặt ánh mắt lên người tôi.
Tôi đương nhiên biết chị đang nghi hoặc điều gì, chị đang nghi hoặc vì sao ngay cả tôi cũng lừa chị. Tôi vốn có thể không bịa ra lời nói dối không thực tế này khiến mọi người chê cười, nhưng có một dây thần kinh nào đó trong não đang cực kỳ căng thẳng, giống như ngay bây giờ không buộc Bella thừa nhận rằng mình nhìn nhầm rồi —— cho dù sự nhầm lẫn đó là sự thật thì...
Chị sẽ chết mất!
"Bởi vì Edward rất thích chị, anh ấy muốn đến đây đỡ chị là chắc bởi vì muốn hẹn hò với chị." Cảm xúc lo lắng đang tra tấn tôi, phải gat phắt chuyện này đi, còn ai có thể làm nhân chứng giúp tôi đây? Khiến cho Bella tin tưởng, không thể để chị ấy định thần lại mà vạch trần lời nói dối này được.
Chị sẽ chết, cảnh cáo này bắt đầu kẻ từ khi chiếc xe kia dừng lại, giống như một con dao nhỏ khoét vào tim tôi lạnh băng và thấm đẫm mùi máu.
Bella kinh ngạc trừng lớn mắt, nét đỏ ửng hiện lên trên đôi gò má chị, điều này khiến một cô gái vốn xinh đẹp như hoa càng thêm mỹ lệ kinh người.
"Claire!" Hiển nhiên Edward đã chịu đủ tôi nói hươu nói vượn rồi, anh ấy nổi giận đùng đùng rít gào như muốn cắn nát tên tôi, hiển nhiên chuyện tôi thay anh tỏ tình thật không phúc hậu chút nào.
"Anh ấy vẫn luôn đứng bên cạnh Bella, không ai có thể phủ nhận sự thật này, đúng không, Rick?" Tôi không do dự, quay đầu nhìn anh, tôi nhìn thấy một nụ cười khủng bố trào phúng xuất hiện trên mặt Rick.
Không biết nụ cười này treo trên mặt anh bao lâu rồi, giống như tên biến thái chuẩn bị giết người vậy, điên cuồng đến mức khiến cho da đầu người ta run lên.
... Tôi hy vọng bản thân nhìn lầm rồi, thanh âm không khỏi thấp xuống, "Có phải không, hm?" Tôi nghĩ ánh mắt mình rất yếu đuối bất an, tôi lại muốn cho mọi người tin tưởng câu nói dối ngu xuẩn này.
Khóe miệng tươi cười rất vui sướng khi thấy người gặp họa kia dần dần biến mất khi phát hiện ánh mắt kinh hoảng của tôi, thay vào đó là một cảm xúc nóng nảy và ẩn nhẫn tôi không thể hiểu chiếm cứ lấy nụ cười trên mặt anh. Anh đang cân nhắc điều gì đó, anh cũng hiểu lời nói dối của tôi quá dễ bị vạch trần, tôi thấp giọng tiếp tục gọi anh, "Rick." Sự khó chịu do sốt ruột quá độ khiến cho thanh âm này như một lời thỉnh cầu.
"Đương nhiên, nếu em hy vọng như thế?" Anh buông cánh tay tôi ra và nhẹ nhàng nói, nhưng lại giống như một lời an ủi vô dụng.
Edward không hề thả lỏng một chút nào, anh ấy kiệt lực đè nén xuống xúc động muốn lập tức biến mất ngay bây giờ, tất cả học sinh từ một đầu khác của bãi đỗ xe chạy đến đây, tiếng thét chói tai hỗn loạn.
"Trời ơi! Mau gọi 911 đi! Bella?" Là giọng nói của Mike chúng tôi mắc kẹt giữa hai chiếc xe, cậu ta đã trực tiếp nhảy lên nóc xe vận tải.
"Kéo Tyler ra trước đã." Có ai đó hô to, bắt đầu mở ra cửa xe vận tải.
Hiện trường hỗn loạn đến cao triều, tôi nghe thấy thanh âm giáo viên chỉ huy, ở xa xa là xe cảnh sát, xe cứu thương và xe cứu hỏa sau khi nhận được cuộc gọi cấp cứu.
Phỏng chừng người bị thương nặng nhất trong trận tai nạn xe cộ này là Tyler do đầu bị đập vào thủy tinh, đương nhiên nếu không nhờ Edward thì chiếc xe mất lái của cậu ta có thể đâm chết ba người. Edward không lập tức rời đi, anh ấy phải diễn tròn vai của mình - một người không liên quan đang đứng bên người Bella, không cẩn thận bị vạ lây mà thôi. Rick hung hăng kéo tôi ra một bên, đẩy ra tất cả học sinh muốn tiếp cận tôi, anh ấy không để cho bất cứ ai chạm vào tôi.
Tôi kéo tay Bella, chị ấy vẫn một mực run rẩy, nét đỏ ửng chỉ lướt qua, không thể lưu lại lâu hơn trên gương mặt chị, chị ấy lại tái nhợt như trước.
Xe cấp cứu đẩy cáng xe lại đây, cho dù là tôi hay là Edward cũng muốn họ lập tức chăm sóc Bella trước.
Chúng tôi nói với tất cả mọi người là đầu chị ấy bị va chạm mạnh.
Bella không thể bình tĩnh lại được, sự hoài nghi của chị rõ ràng như thế, thật giống như Edward vừa mới giết người mà tôi lại giúp anh ta chôn thi thể vậy, sau đó chúng tôi luôn miệng lừa dối chị rằng chị không thấy gì cả. Khi cảnh sát đến nơi, Charles cực kỳ hoảng sợ nhìn chúng tôi. Đặc biệt khi Bella còn đang nằm trên cáng và sắc mặt chị như người bệnh sắp chết vậy, may mà chỉ có ba người chúng tôi, bởi vì khi chúng tôi đứng dậy thì ngoại trừ quần áo hơi bẩn ra thì không có chuyện gì cả.
"Hai người nợ tôi một lời giải thích đấy." Trước khi được nhân viên y tế khiêng cáng lên xe cấp cứu, chị ấy cố giữ bình tĩnh yêu cầu chúng tôi, ở trong mắt chị, ba người chúng tôi đã hoàn toàn trở thành đồng phạm của nhau rồi.
Mà Eward đang đứng sau lưng chúng tôi, nhanh chóng thừa lúc ánh mắt mọi người đang rời đi nơi khác thì nắn lại chỗ thân xe bị hõm. Tôi xác định Rick nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt anh nguy hiểm nheo lại, không hề có sự kinh ngạc hay kinh hách như của chị Bella.
Chúng tôi lên xe cấp cứu, Edward nhanh chóng nhảy lên ghế trước. Trong quang đường đi đến bệnh viện, tôi bị vây trong một trạng thái hoảng hốt, một mực nhìn tay mình, trên đầu ngón tay hình như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hầu như bằng 0 trên người Rick, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng tôi không dám hỏi, ngay cả khi Rick đang ngồi ngay bên cạnh tôi, anh ấy gần tôi như thế nhưng tôi không dám nâng mắt nhìn anh. Điên rồi, tôi tự nói với bản thân mình như thế, suy nghĩ ngờ vực này thật vô căn cứ. Sau khi đến bệnh viện, Bella và tôi đều phải tiến hành kiểm tra, Edward không để bất cứ nhân viên y tế hay điều dưỡng nào tiếp cận anh ấy, ngoại trừ Carlisle. Anh dễ dàng từ chối người khác, thuyết phục nhân viên y tế để cho Carlisle phụ trách kiểm tra anh, anh ta cực kỳ rõ ràng tất cả chúng tôi đều không có bị thương, ngoại trừ người khởi xướng Tyler ra.
Rick cũng không chịu kiểm tra, tôi cảm thấy hỏng bét đều không thể hình dung được cảnh tượng ngoài ý muốn này. Đi vào phòng cấp cứu, trong phòng đã có một số bệnh nhân đang được trị liệu, một tấm màng plastic cách ly được hạ xuống ngăn cách giữa các giường bệnh với nhau. Tôi nhanh chóng nhìn thấy Carlisle, thoạt nhìn bác ấy không có tinh thần cho lắm, tôi có thể thấy được quầng thâm trên khuôn mặt anh tuấn khiến người khác ghen tị kia của bác ấy, điều này khiến bác thoạt nhìn rất mỏi mệt.
"Claire, cháu cảm thấy thế nào?" Carlisle đi đến bên cạnh tôi, Bella đang nằm cách vách, chị ấy đang được kiểm tra huyết áp, tôi biết chị có rất nhiều nghi vấn, bởi vì đôi mắt chị dường như không rởi khỏi tôi, trầm mặc và nghi hoặc như thế.
"Cháu ổn, không hề có một vết thương nào cả bác à." Tôi biết tình trạng thân thể mình, ngay cả Carlisle cũng rõ ràng điều đó vì có lẽ Edward đã nói cho ông mọi chuyện rồi.
"Bác biết." Carlisle dịu dàng nói, bác ấy vươn tay, chạm chạm vào trán tôi giả bộ kiểm tra một chút, bàn tay bác ấy có sự lạnh như băng quen thuộc khiến người ta run rẩy. "Charles đang trong phòng chờ, cháu có thể rời khỏi bệnh viện rồi Claire." Nói xong, bác ấy quay đầu nhìn Rick đang đứng cạnh đầu giường tôi, "Tôi nghĩ cậu cũng cần kiểm tra, nếu như cậu không ngại."
"Tôi không cần những thứ đó, tôi ở đây chỉ để xác nhận Claire không có việc gì mà thôi." Rick chán ghét nhìn Carlisle, ánh mắt xét nét ác ý ấy cực kỳ rõ ràng.
Tôi xác định Rick cực kỳ chán ghét Carlisle, hai người họ quen biết nhau sao... Nhưng Rick vẫn luôn cường điệu với tôi rằng anh ấy khinh thường quen biết nhà Cullen.
"Cháu nghĩ bác nên kiểm tra chị Bella, có lẽ chị ấy hơi bị chấn động não." Tôi vừa chột dạ nói vừa chịu đựng áp lực từ ánh mắt oan khuất của Bella.
"Xem ra cô bé ấy cần phải được kiểm tra kỹ càng hơn rồi." Carlisle cười cười với tôi, nét mỏi mệt trên mặt không ảnh hưởng gì đến vẻ hấp dẫn của bác, bác ấy đi đến cạnh chị Bella bên kia.
Tôi lập tức xuống giường, không hề có sự thoải mái do được giải thoát nào khi sắp được rời khỏi bệnh viện, bởi vì có chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ đợi tôi. Giải thích, một lời giải thích hoàn hảo không có sơ hở nào để che đậy sự thật về ma cà rồng.
Superman, Spiderman, biến dị gien do bức xạ hạt nhân, andrenalin hoặc người ngoài hành tinh... Tôi sắp điên lên mất rồi.
Tôi cũng không dám đến trước mặt Bella để chăm sóc chị ấy, chị sẽ không tin tưởng lời nói ba hoa chích chòe của tôi, vừa rồi tôi và Edward còn dùng một lời nói dối ngu ngốc đến mức khiến người ta phát khóc để lừa gạt chị.
Hơn nữa thứ đáng sợ nhất không phải là những thứ này mà là Rick... Tôi vừa mới bước chân ra khỏi phòng cấp cứu thì thấy Tyler được nhân viên y tế đẩy ngang qua, cậu tiền vệ đáng thương của dội bóng đá trong trường này đang rên rỉ đau đớn bởi vì đầu bị va đập mạnh. Tôi thật sự lãnh khốc vô tình mà, ngay cả lời an ủi bình thường nhất cũng không có mà bước đi mất, sau lưng tôi còn vang lên tiếng bước chân của một người khác nữa.
Lúc đó, Edward đột nhiên xuất hiện, dùng một bàn tay đẩy ra xe tải mất lái, Rick thấy 'nhất thanh nhị sở' tất cả. Thêm vào thái độ muốn lừa gạt cho qua chuyện của tôi nhất định khiến anh rõ ràng tôi biết cái gì đó, nhưng anh thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tôi chạy trên hành lang, trời biết tôi không nên bùng nổ bây giờ, chuyện chính xác nhất tôi nên làm là duy trì bình tĩnh, tốt nhất nên cho rằng đó là một tai nạn xe cộ bình thường thôi, không nhắc đến nó nữa.
"Anh... không có nghi vấn nào sao?" Tôi đột ngột xoay người lại, cố gom góp dũng khí để đối mặt với anh ấy, nơi này là bệnh viện, tôi không nên ngả bài ở đây mới đúng.
Rick đi theo sua lưng tôi, phản ứng đầu tiên của anh là khó hiểu khi thấy tôi dừng bước, hình như vừa rồi anh đang trầm tư, tự hỏi một điều gì đó, sự tàn nhẫn và âm u trong mắt anh chưa kịp thu lại hoàn toàn.
Tôi cảm thấy anh là kiểu người một khi mặt mũi vô cảm thì có sát khí rất nặng, càng dọa người là phần lớn thời gian mặt anh luôn vô cảm như thế.
"Em không cần nghĩ cẩn thận đến thế đâu, hay là em đã nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để giải thích tốc độ vượt qua lực hấp dẫn của Trái Đất và sức mạnh có thể ngăn lại xe tải đang mất lái bằng một tay này của Edward Cullen là từ đâu ra rồi sao?" Anh ấy âm u cười lạnh, răng nanh trắng toát lộ ra khiến người ta lạnh sống lưng.
Xem ra không phải anh ấy không phải không có nghi vấn, nhưng phương thức nghi vấn không giống như Bella, hẳn trong lòng anh đã hoài nghi Edward không phải người rồi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tôi không biết mình đang thả lỏng điều gì, nhưng tôi nhanh chóng không thể thoải mái nổi, bởi vì nếu như Bella còn có thể bị lừa gạt cho qua trong lúc chị chưa định thần lại, tôi... Nhìn khuôn mặt không dễ lừa dối kia của Rick, cảm thấy nếu như mình nói Edward là vận động viên cử tạ tham gia thế vận hội Olympic thì nhất định anh ấy sẽ hung hăng cười nhạo tôi.
"Vậy sao? Em chẳng nhìn thấy gì cả!" Tôi bất đắc dĩ cười rộ lên, tôi thấy áp lực thật sự lớn đến mức máu tươi trong mạch máu tôi đều phải chảy ngược lại dưới ánh mắt sắc bén của anh.
"Em xác định không cho anh một lời giải thích hợp lý sao?" Thoạt nhìn Rick không có ý tứ buông tha tôi, anh chậm rãi bước đến gần tôi, trên mặt thậm chí còn có sự hưng phấn, "Em không biết nói dối đâu, Claire."
Tôi thật muốn chạy mất, sau đó biến thành đà điểu chôn đầu trong cát sa mạc, Edward, anh nhanh chóng đến đây giải quyết hậu quả rối rắm anh gây ra đi... Tuy rằng tôi thật sự cảm ơn hành động lỗ mãng của anh đã cứu tất cả chúng tôi.
"Em không nhìn thấy cái gì cả." Tôi cắn chặt đáp án này không buông, không nói gì cả nếu như bí mật chết người này bị tiết lộ ra, thì tôi không dám nghĩ đến thảm kịch sau khi Volturi nhúng tay vào chuyện này.
"Em đang nói dối với anh sao? Chẳng lẽ trong mắt em, anh giống như ả phụ nữ vô dụng, là kẻ có thể dễ dàng lừa gạt kia à?" Anh nhíu chặt lông mày xuống khiến cho sự tức giận trong đôi mắt đen tối của anh càng thêm hiển hiện rõ, nhưng lạ lùng là anh không gầm lên với tôi, giọng nói luôn bình thường.
Trông anh thật sự giống như kẻ bị tâm thần phân liệt ấy.
Hơn nữa, tôi rất kinh ngạc khi thấy anh có địch ý với chị Bella như thế, anh ấy nói về Bella như có cừu oán với chị ấy vậy.
"Rick, em không có ý này." Tôi giống như cầu cứu nói, tôi hy vọng anh có thể cứu thoát tôi khỏi nỗi khổ sắp để lộ bí mật này, không tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng sắc mặt anh vẫn âm trầm, anh ấy không biết tôi giấu diếm là tốt cho anh, anh chỉ thấy rằng tôi không tôn trọng anh, thậm chí còn cố lừa dối anh. Tôi nhất thời xúc động, muốn vươn tay chạm vào anh để trấn an cảm xúc nóng nảy rõ ràng của người ấy.
Tay vừa mới chạm vào vạt áo anh, anh liền né tránh, hơn nữa còn rất nhanh... Tôi không hiểu tại sao sự nghi ngờ vô căn cứ ấy lại nhảy ra. Tôi rõ ràng nhìn thấy anh lộ ra vẻ ảo não sau khi né tránh, kỳ thật anh vốn nên đứng tại chỗ, chỉ là chạm vào áo mà thôi, có gì đâu. Sau khi tôi chần chừ một lúc, lại cố tiếp cận anh, "Có thể ôm em được không, Rick?" Nếu trong trường hợp bình thường, tôi sẽ chẳng yêu cầu như thế, bởi đối với tôi mà nói thì nắm tay người yêu đã đủ thỏa mãn rồi.
Tôi nhát gan không nói lên lời chủ động yêu cầu anh ôm hay những động tác thân mật hơn, sự ngượng ngùng sẽ thiêu cháy tôi. Nhưng bây giờ tôi cần phải làm thế, tôi không có cảm giác đỏ mặt, tim đập nhanh hay nhiệt độ cơ thể lên cao nào, ngược lại tôi hơi lạnh, thậm chí sợ hãi.
Rick mím môi, anh ấy cảnh giác nhìn tôi.
Một cái ôm mà thôi, rất khó khăn với anh sao? Thật kỳ lạ, tôi muốn xác nhận một chút. Khi ở hiện trường tai nạn xe, tôi thật sự cảm thấy có gì đó là lạ sau khi xúc động ôm anh.
Xúc cảm của vòng ôm giữa con người và con người với nhau là như thế này sao? Lớp áo rất dày, nhiệt độ rất lạnh, còn có... Tôi không dám khẳng định, tôi càng cần tin tức chuẩn xác hơn.
"Em chỉ muốn ôm anh thôi mà." Tôi tiến đến gần anh từng bước một, giống như tên lưu manh sàm sỡ người khác giữa đêm khuya, thật quẫn bách khi hình dung mình như thế.
"Em chắc không?" Rick đứng rất thẳng, cả cơ thể căng cứng.
Hai tay tôi vươn ra đã sắp chạm đến eo anh, hơi dừng lại, thật ra tôi không rõ lắm mình đang hoài nghi điều gì. Cuối cùng tôi cúi đầu, ấp úp yêu cầu, "Một cái ôm thôi mà." Điều này rất bình thường giữa người yêu với nhau. Sau khi tôi nói xong, hai tay dùng chút lực dường như ôm được anh, nhưng Rick lại lùi ra sau.
"Anh đưa em về nhà." Nét mặt Rick bình tĩnh, giống như hành động vừa lùi về sau của anh chưa từng xảy ra vậy.
Tôi ngây ngốc thu tay về, mất tự nhiên vâng một tiếng. Anh ấy cách tôi hai bước, xoay người đi ra ngoài, tôi bước theo sau anh. Bước chân anh rất vững vàng, tôi cẩn thận theo sát sau anh từng bước một, hai bước, ba bốn bước tiếp theo dường như chạy vọt về trước, tôi nhanh chóng nhảy nhào lên, vừa mới đụng vào lưng anh thì ngay lập tức đã vồ phải không khí, cả người chật vật té về trước. Rick vươn tay giữ chặt cánh tay tôi giữ tôi đứng vững, tôi hơi xấu hổ nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của anh, lập tức cúi đầu, "Thật xin lỗi!"
Anh hơi thả lỏng vì thái độ mềm nhũn của tôi, bàn tay kia của tôi thì chết cũng không hối cải muốn chạm vào ngực anh, hoặc tôi nên bổ nhào vào trong lòng anh, lăn lộn trong đó nhỉ. Rick từng bước lùi về sau. liền dễ dàng tránh thoát tất cả 'công kích' của tôi, sau đó anh ấy buông tay rồi nhanh chóng bước đi, tôi không nói hai lời theo sát anh.
"Chỉ một cái ôm thôi, Rick!" Tôi không nói lên lời, tôi không thể nào nói ra lời hoài nghi của mình, sự nghi hoặc này đang tra tấn tôi.
Anh càng né tránh, tôi càng khủng hoảng.
"Anh cảm thấy thứ em cần bây giờ là sự nghỉ ngơi đủ." Anh ấy rất có lệ đáp lại lời yêu cầu của tôi.
"Đương nhiên, em cũng cảm thấy như thế." Tôi lại nhào đến, anh ấy linh hoạt né tránh, lần này ngay cả góc áo anh tôi cũng không chạm đến được.
Anh ấy hơi cứng ngắc, cảm xúc phẫn uất càng đậm hơn, xoay người bước đi không để ý tôi nữa, tôi vẫn theo sau anh.
Sau đó một cảnh tượng quái đản xuất hiện trên hành lang bệnh viện, anh ấy bước nhanh phía trước, tôi liều mạng đuổi theo phía sau. Thật sự 'phong thủy' đổi thay mà, biến thành linh dương truy đuổi sư tử.
"Anh đang sợ hãi gì chứ?" Tôi hô to với anh, điều này rất quái lạ, thân thể anh có bí mật gì sao, sao phải trốn tránh tôi?
Nghi ngờ này khiến tôi tức giận phi thường, anh ấy càng đi càng nhanh mà tôi càng dùng sức đuổi theo. Khi anh ra khỏi bệnh viện, tôi cũng đi theo chạy ra bệnh viện, tôi không biết anh muốn chạy về hướng nào, những hạt mưa nhỏ lạnh lẽo bắt đầu rơi xuống từ không trung, anh ấy vậy mà đi đến khu rừng bên cạnh bệnh viện, dáng vẻ chợt lóe như sắp biến mất đến nơi, tôi lập tức chạy vội vào theo. Trong khu rừng này, nơi nơi đều là nhánh cây mọc ngược mọc xuôi, không có một tia sáng nào, hạt mưa chảy xuôi từ lá cây đại thụ rơi xuống cổ tôi, lạnh lẽo đến tận xương.
Tốc độ Rick chậm lại, anh sợ tôi đi lạc sao?
Tôi bất đắc dĩ nhìn bóng dáng anh ấy, thật ra bây giờ tôi không còn dũng khí bổ nhào lên đòi ôm anh nữa, động tác này với tôi mà nói thật sự lớn gan muốn chết.
Sau khi tỉnh táo lại thì nghĩ có lẽ anh chỉ không thích tiếp xúc thân thể mà thôi, dù sao anh đều có nhiều tật xấu như thế, không chừng có chứng bệnh tâm lý không thích động chạm thân thể thì sao.
Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa trong suốt ngưng tụ thành cơn mưa lớn, lăn xuống khỏi tán lá cây, không cẩn thận sẽ bị rơi trúng. Tôi trốn tránh cuộc 'tập kích' của cái rét lạnh này, dẫm lên tầng lá hủ bại, thật sự không thích hợp bôn ba trong rừng rậm giữa loại thời tiết này.
Tôi bắt đầu dao động suy nghĩ ban đầu, anh ấy không phải, anh ấy không có khả năng như thế.
Tôi rốt cuộc theo anh đến cạnh bờ suối nhỏ, trong khu rừng này luôn có những dòng suối như thế, khiến không khí trong rừng càng thêm ướt át. Tôi nên thuyết phục anh rời khỏi nơi này, nếu anh sợ người khác ôm ấp thì tôi sẽ không miễn cưỡng anh.
Rốt cuộc Rick dừng bước, anh ấy mà đi thêm bước nữa là sẽ đi vào lòng suối rồi. Tôi nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên người anh, phát hiện anh rất cổ quái nhìn tôi, biểu tình cân nhắc lập đi lập lại này lại xuất hiện, anh suy nghĩ vài giây, rồi không chuyển mắt nhìn tôi một hồi, tựa hồ hy vọng tìm thấy thứ anh cần từ trên người tôi.
"Em không định giải thích chuyện nhà Cullen với anh sao? Claire?"
Tôi không nghĩ rằng câu đầu tiên của anh là quay trở lại vấn đề không nên bàn luận nhất, tôi hy vọng tất cả mọi người nhìn thấy vụ tai nạn kia đều mất trí nhớ cả, 'vũ khí' của khu rừng nhanh chóng sôi trào lên, cái ẩm ướt lạnh băng này khiến đầu ngón tay tôi run lên, sau lưng cứng nhắc.
"Anh không thể quên vụ đó luôn sao?" Vấn đề này khiến tôi khó chịu, Volturi đã mang đến cho tôi bóng ma khó có thể tưởng tượng được, tôi không muốn anh bị cuốn vào.
Bởi vì nếu chuyện anh biết ma cà rồng có tồn tại bị phát hiện, thì tôi hoàn toàn không có sức mạnh nào có thể bảo vệ được anh.
Chuyện này thật sự không xong, tôi không có đáp án cũng như không thuyết phục anh nổi. Cho nên tôi 'co vòi' chỉ hy vọng Rick buông tha chuyện này đi.
"Tại sao em lại muốn anh quên? Em còn sợ hãi điều gì chứ? Ai đang ép buộc em? Em đang giấu diếm bí mật nào?. Vì sao em không muốn anh biết? Mau nói cho anh!" Anh ấy chiếm cứ quan điểm công kích có lợi nhất, không chút thả lỏng, tiến hành ép hỏi tôi nhưng anh lại đang cười.
Tuy rằng tôi không muốn nghĩ xấu về anh, nhưng nụ cười của anh rất... bạo ngược âm hiểm.
"Đừng truy cứu nữa, Rick, anh không nên truy cứu chuyện này nữa." Anh ấy chẳng lẽ không biết mỗi một lần anh yêu cầu là mỗi một lần anh thân thiết với tử thần hơn sao? Anh không hiếu kỳ như thế thì sẽ chết à?
Anh ấy còn khó đối phó hơn Bella một vạn lần.
"Em đang bảo vệ anh?" Anh ấy đột nhiên hỏi ra câu hỏi này, thanh âm không chịu khống chế dần sắc nhọn, nghe có vẻ rất kích động.
"Đúng vậy!" Tôi quyết đoán nói, không hề do dự.
Sau đó anh trầm mặc, khuôn mặt mất đi tươi cười trở lên buồn bã mất mát, đó là cảm giác thỏa mãn mỏng mang trống rỗng sau khi thắng lợi.
Anh vừa hài lòng lại thất thố.
Rồi sau đó anh vậy mà giang rộng hai tay, thấp giọng, dùng một âm sắc hấp dẫn dễ nghe như tơ lụa nói nhỏ với tôi, "Claire, lại đây!"
Anh ấy đang bảo tôi đến ôm anh à? Tôi nghĩ bản thân mình đã bị giọng nói của anh mê hoặc, nhấc chân chậm rãi bước qua, cái rét lạnh không còn là cảm thụ duy nhất của tôi nữa, tôi xuất hiện ảo giác rằng thanh âm của Rick đã biến thành ngọn lửa ấm áp, không ai có thể kháng cự ánh sáng của anh.
"Rốt cuộc anh cũng có được em sao?" Anh ấy thở dài không dám xác định, không dám tin như thế.
"Rick?" Tôi do dự lại gần anh, anh ấy hơi khác thường.
"Đừng nhúc nhích, duy trì tình cảm với anh như thế đi, nhớ kỹ cảm xúc muốn bảo vệ anh này." Anh ấy nghiêm túc nói, vươn tay đặt trên vai tôi, rồi chậm rãi cúi người, anh ấy ôm tôi, không hề chạy trốn từ chối nữa.
Vòng ôm này thật gian nan biết bao, tôi không dám động đậy. Như thế này rất nguy hiểm, tôi không ngừng do dự, trực giác vậy mà đi ra quấy rối trong thời khắc dịu dàng như thế.
Anh ấy vẫn tiếp tục động tác, khuôn mặt sát gần bên tai tôi, tiến gần cổ tôi, còn chưa tiếp xúc đến làn da tôi... Tôi kinh nghi điều gì đó, cơ thể không nghe theo sự chỉ huy của tôi, đột nhiên thất kinh lùi về sau, tay của Rick bị tôi dùng sức giãy ra, tôi nhìn thấy mắt anh lạnh dần, rồi trở nên kiên định, anh ấy vươn tay định bắt lấy tôi như đi săn vậy.
Chân tôi dẫm vào khoảng không, cả người ngã ngửa về sau, Rick đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt này khiến tôi không biết làm sao mới phải, vừa rồi tôi mới cự tuyệt vòng ôm của anh, tôi không biết vì sao thân thể tự động né tránh như thế, chẳng lẽ do độc thân quá nhiều năm nên không thích động tác thân mật sao?
Tôi ngã vào lòng suối chiều sâu hơn hai mét này, giá trị may mắn của tôi luôn là số âm, phỏng chừng chỗ tôi ngã xuống là nơi sâu nhất con suối nhỏ bé này. Nước suối ép tôi mạnh xuống tận đáy, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, dòng nước quay cuồng cuốn lấy mái tóc tôi.
Tôi mở mắt ra nhìn thấy suối nước trong suốt, dòng nước mang theo cái rét lạnh chui vào xương tôi, trạng thái nín thở làm phổi tôi đau. Vừa mới bơi lên thì một thanh âm trầm đục như vật gì đập vào mặt nước vang lên bên cạnh tôi, vô số bọt nước bốc lên trước mắt tôi. Sau khí bọt nước tan hết thì tôi thấy gương mặt anh như tuyết trắng, mái tóc vàng tung bay trong làn nước tăm tối, có một khắc tôi nghĩ anh chết rồi, bởi vì mắt anh đang nhắm lại, yên lặng mà xa xôi.
Tôi bị hút hồn đến mức mất đi sức lực, bụng dưới dần đau quặn, nhưng lo lắng anh đang ngất xỉu nên muốn đến ôm chặt anh.
Cho đến khi tôi bơi xuyên qua dòng nước lạnh giá, trước khi chạm vào gương mặt tái nhợt hơn cả xương cốt của anh ấy thì một bàn tay đã bắt lấy tay tôi, Rick kéo tôi lại gần anh, tôi bị dòng nước kích thích đến nhịn không được nhắm mắt lại. Anh ấy ôm tôi, trong dòng suối này thì cái rét lạnh là nhiệt độ duy nhất, nhiệt độ trên người chúng tôi giống nhau như đúc, mỗi một khe hở giữa chúng tôi đều là nước lạnh. Khăn quàng trên cổ anh ấy bị nước cuốn trôi đi, tôi muốn kéo anh nhanh chóng bơi lên, ngâm mình trong nước trong thời gian dài giữa thời tiết như thế này cũng có thể lấy mạng người đấy.
Bỗng, có một thứ rét lạnh nào đó chợt chạm vào môi tôi, đợi khi tôi khó hiểu mở mắt ra thì không còn kịp rồi. Đôi môi đỏ tươi của anh gần trong gang tấc, chỉ cách môi tôi không đến 1cm, anh đang hôn tôi, tôi gần như không thể cảm nhận được gì cả, chỉ biết trừng to mắt sắp sặc chết rồi.
Hình như Rick đang cười, anh ấy nhanh chóng kéo tôi bơi lên trên, rời khỏi vùng nước sâu nhất này, chúng tôi tay trong tay đi lên bờ suối. Găng tay anh đã ấm lên nhiều vì giờ đây ngón tay tôi còn lạnh hơn cả nó.
Chúng tôi như hai con cá ướt sũng trèo lên bờ thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa cô độc.
Rick đưa lưng về phía tôi, không biết anh đang nghĩ điều gì, tôi bắt đầu phát run, anh ấy cảnh giác quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trước khi tôi kịp thấy rõ thì anh lại quay đầu đi mất. "Chúng ta đi thôi." Anh ấy không nhẫn tâm khiển trách tôi, tự mình ngã vào dòng suối còn cự tuyệt vòng ôm của anh.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nhìn mái tóc vàng hỗn độn của anh, quần áo thì ướt sũng, tôi phiền muộn, không dám nói gì đành phải theo anh trở về.
"Thật xin lỗi, thật ra em luôn nghi ngờ anh." Tôi rất áy náy, không dám nhìn anh, cúi đầu, môi bị đông lạnh đến phát run.
Rick rõ ràng cứng nhắc một chút, anh lập tức hừ ra nghi hoặc từ mũi, "Ồ?"
Tôi hơi sợ hãi, sợ hãi bởi vì sự không tin tưởng của mình mà xúc phạm đến anh. "Thật ra em luôn hoài nghi anh không phải người, đương nhiên sau này em sẽ không như thế nữa."
Tay anh cũng bắt đầu run rẩy như tôi, anh rất lạnh sao? Tôi càng dùng sức nắm tay anh chặt hơn, tuy nhiên vì có găng tay nên gần như vô dụng.
"Tại sao em lại nghĩ như thế?" Thanh âm bình tĩnh của anh nghe còn cực đoan hơn cái rét lạnh, không có cảm xúc gì, anh ấy cũng không quay đầu lại.
Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Anh quá xinh đẹp." Xinh đẹp đến mức không như con người, mà ma rồng vừa vặn đều có bề ngoài như thế này.
Rick,...
"Sau này em sẽ không thế nữa." Tôi nơm nớp lo sợ cam đoan nói.
"Vì sao em không tiếp tục nghi ngờ nữa?" Anh kỳ quái hỏi lại, không thể tin được tôi dễ dàng buông tha như thế.
Tôi hơi bối rối vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của mình, trông tôi bây giờ hoàn toàn không có hình tượng gì đáng nói. "Em nghĩ... người yêu phải tin tưởng lẫn nhau."
Anh không nói gì, mắt vẫn nhìn thẳng về trước. Tôi không rõ lắm tâm tình hiện giờ của anh, có thể không được tốt lắm. "Nếu em hỏi anh rằng anh có phải con người không, thì anh có trả lời em không?" Thật ra, hỏi như vậy ngay từ đầu là tốt rồi, tôi ngẩng đầu, đợi anh xoay người lại.
Đợi một hồi lâu, anh ấy đột nhiên tức giận cực kỳ, gầm nhẹ: " Trong đầu em suốt ngày nghĩ cái gì thế! Nếu anh nói anh là con người, thì em liền tin ngay sao? Tùy tiện tin tưởng người khác đến thế à?"
"Em tin." Tôi thấp giọng nói, sau đó cường điệu lặp lại một lần, "Em tin anh."
Anh ấy kịch liệt hít sâu một hơi, rồi không nói gì thêm, kéo tôi bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.