Rõ ràng vẫn nở nụ cười, nhưng không phải ôn hòa mà tiếu lý tàng đao như trước nữa, nụ cười hiện tại của Mikazuki chỉ có hương vị băng lãnh của mưa tuyết, khiến người đối diện như rơi phải hầm băng lạnh lẽo. Tất cả thị nữ hiện tại không một ai dám ngẩng đầu đối diện với hắn, chỉ yên lặng làm cho xong việc của mình, sau đó nhanh chóng lui xuống, một giây một phút cũng không nghĩ nán lại.
Tất cả trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Vì cái gì Mikazuki gần đây sẽ thay đổi đáng sợ như vậy?
Cứ như là,....hoàn toàn biến thành một người khác.... Ngay cả ra tay cũng biến đến tàn nhẫn khiến kẻ khác sởn gai ốc.
Lại một lần nữa ra hiệu cho thị nữ đang run cầm cập lui ra, Irasue đau đầu nhìn người đang lạnh mặt ngồi một bên: " Ngươi không thể thu liễm một chút nữa sao? Như vậy chỉ khiến mọi chuyện dễ dàng bại lộ thêm mà thôi. "
" Bại lộ thì sao chứ?" Người kia không chút khách khí phản bác: " Chẳng lẽ ta còn sợ mấy con tép riu đó không thành? Hơn nữa, nếu bọn chúng có thể phát hiện, ta còn vui lòng hơn vì có những đối thủ không quá ngu ngốc như vậy. "
Mềm không ăn, rắn cũng không ăn, vì cái gì các người giống nhau như vậy a? Có thể dừng việc đem người khác bức điên này hay không?
Irasue trong lòng rít gào không thôi, mặt ngoài vẫn phải miễn miễn cưỡng cưỡng cười nhạt cho qua. Tuy nói trước đây ngoại trừ trêu chọc nhi tử ra nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986791/chuong-117-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.