Hàn Tam Nguyệt ngồi im tại chỗ, trong con mắt tím biếc cùng huyết sắc lạnh lẽo không có bất cứ một cảm xúc hay thần thái nào. Nhìn qua so với Kanna còn muốn vô cảm khinh miệt thế nhân.
Máu tươi từ trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn nhỏ xuống, phát ra những thanh âm tí tách bé nhỏ. Một tay hắn siết chặt vật gì đó trong lòng bàn tay, tay còn lại khuất sau bóng lưng nhìn không ra động tác. Thái Thiếu Quân khuỵu gối quỳ trước mặt hắn, cả thân thể cao lớn gục xuống trên vai hắn. Có màu đỏ dần lan ra trên tuyết y chói mắt, từ vai hắn lan rộng xuống tấm lưng gầy gò.
Thái Thiếu Quân đột nhiên cười nhạt, phá vỡ không khí tĩnh lặng sau vụ nổ. Hàn Tam Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy mê mang vô định, ánh mắt mờ mịt không động đậy. Một đôi tay bắt lấy vai hắn, thanh âm của Thái Thiếu Quân vang đứt quãng bên tai:
" Ngươi nói đúng.... Ta quả nhiên... .khụ....quả nhiên ngu ngốc... "
Màu đỏ trong mắt Thái Thiếu Quân rút đi. Tâm ma đã bị tiêu diệt, linh hồn hắn bỗng chốc nhẹ nhõm không thôi.
Hắn đuổi theo kẻ thù của mình hơn ngàn năm, vì báo thù làm ra không biết bao nhiêu chuyện thiên địa bất dung, chỉ để có đủ tư cách và lực lượng đứng trước mặt người kia chất vấn. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Hận thù hóa ra chỉ là thứ hắn tự tạo ra, một mục đích để hắn tiếp tục sống. Có đáng cười hay không cơ chứ?
Hơn một ngàn năm nay, hắn sống lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986672/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.