Vì hiện tại lịch làm việc và học tập của tiểu nữ bị đẩy xuống 1 tiếng, vì vậy tiểu nữ quyết định đem lịch up dời xuống 1 tiếng, tức là trong khoảng 8-9h, để tránh mọi người có tình cờ chờ đợi. Mong đại gia thông cảm một chút nha.
Inuyasha không quá hoang mang, chỉ nhướng mày nhìn lão nhân đứng sau lưng thiếu nữ: " Mùi vị của ngươi rất quen, nhưng ta lại quên mất rồi! Ngươi là người thay thế vu nữ kia? "
Lão nhân trầm mặc một hồi, khó chịu nặn ra vài chữ: " Ta là Kaede."
Trong giọng nói đã có chút ý vị khó diễn tả được bằng lời. Thiếu niên ngạc nhiên mở to mắt, lại không hề để ý lơ đãng nói: " Nga... đã lâu đến vậy rồi sao? Mất đi nữ nhân kia các ngươi hẳn là rất chật vật bảo vệ thôn làng đúng không? "
" Ngươi... " Vài người giận dữ trừng mắt. Kaede nhanh chóng đưa tay cản lại. Thiếu niên rõ ràng không đem bọn họ để vào mắt, đã như vậy thì không cần liều mạng làm gì.
Inuyasha " sách " một tiếng, ánh mắt thong thả quét đến trên người thiếu nữ: " Nếu đã như vậy, ngươi liền không phải Kikyo. Nói xem nhân loại, ngươi lại là người nào đâu? "
Bị cái nhìn không bao hàm chút cảm tình nào gắt gao theo dõi, Kagome cổ họng đắng ngắt, bao nhiêu lời lẽ đều nghẹn ứ trong miệng. Thấy thiếu nữ không nói lời nào, Inuyasha mất đi hứng thú đổi tầm nhìn: " Các ngươi cũng coi như tụ tập đông đủ, chúng ta có nên tính lại toàn bộ nợ nần rồi không? "
Lão nhân khuôn mặt không thấy biến chuyển, chỉ hơi ngẩng đầu: " Ngươi cũng có mặt mũi muốn cùng chúng ta tính sổ? Năm đó ngươi bị thương biết bao dân làng, lại chỉ bị tạm thời phong ấn, nói ra là chúng ta thiếu ngươi? "
Sắc mặt thiếu niên trong chốc lát lạnh đi. Kagome thấy tình huống không đúng, vội vã xen lời: " Hai người khoan hãy cãi cọ, nếu chỉ là hiểu lầm thì sao... "
Kaede bấy giờ mới thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ, kinh ngạc gọi khẽ: " Chị... Kikyo? "
Vài người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là một thế hệ mới nhất trong làng, lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn hai mươi một chút, tự nhiên chưa từng gặp qua Kikyo. Chuyện về Kikyo đều là bọn họ nghe được từ cha mẹ mình kể lại: " Đây là... Kikyo-sama?"
Trên một ngọn cây khác, Sesshomaru giống như tượng khắc băng lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Hắn cũng không phân biệt được nữ nhân kia liệu có phải vu nữ năm mươi năm trước phong ấn bán yêu hay không, lại không cản trở hắn có ác cảm với nàng ta.
Nữ nhân kia tựa hồ biết cái gì đó.
Khắc khẩu bên dưới dần đi vào kịch liệt. Bán yêu cuối cùng cũng biết được Kikyo sớm đã chết từ năm mươi năm trước. Inuyasha không giống Kagome từng biết xúc động hay cố tỏ ra căm ghét, trái lại chỉ rũ mắt lẩm bẩm vài tiếng: " Chết rồi? "
Trái tim thiếu nữ nhói lên, quặn thắt. Dù sớm biết Inuyasha đối với Kikyo dành ra tình cảm vô cùng sâu đậm, nàng vẫn sẽ nhịn không được một mình ngậm lấy quả đắng im lặng. Bắt đầu một lần nữa, tại sao nàng vẫn không thể đem Inuyasha kéo ra khỏi ảnh hưởng của Kikyo?
Kỳ thực thiếu nữ đến cùng suy nghĩ quá nhiều. Inuyasha lúc này chỉ đang hồi tưởng lần đối mặt cuối cùng giữa hai người. Kikyo lúc đó dường như vô cùng hận hắn, mặc kệ vết thương trên vai cũng muốn đem hắn phong ấn cướp lại ngọc Tứ hồn. Hiện tại xem ra vu nữ chết đi đều là vì vết thương chí mạng kia.
Năm đó trong thời gian hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì, e chỉ có Kikyo là rõ ràng nhất, lại không chịu suy xét kỹ hơn liền khởi binh vấn tội. Đến nay người đều đã chết, hắn lại đi tìm ai đòi công đạo?
Cảm xúc phập phồng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Thiếu niên nhẹ nhàng bẻ lại khớp xương, năm ngón tay cong lại thành trảo: " Chết cũng đã chết rồi, chi bằng đem ngọc Tứ hồn giao cho ta! Chờ ta thanh được yêu quái rồi tính tiếp! "
" Xuất khẩu cuồng ngôn!" Kaede rút ra mũi tên trên lưng, kéo căng dây cung chĩa hướng hồng y thiếu niên.
" Mặc kệ người này có phải Kikyo hay không, ta lần này cũng sẽ không nương tay! Đừng tưởng các người muốn bắt ta liền dễ dàng như vậy. " Thiếu niên không chút kiêng kị trực diện đối chiến, dễ dàng tránh được mũi tên của Kaede. Kikyo ở thời kỳ đỉnh phong cũng chỉ đánh ngang tay cùng hắn, một Kaede còn chưa đủ lọt vào mắt hắn.
" Kaede-sama!"
Vài người đồng thời kêu lên. Kagome hoàn toàn không theo kịp diễn tiến sự việc, đứng đờ người tại chỗ. Một nam nhân nhanh chóng đem thiếu nữ kéo đến một góc khuất an bài chỗ trốn cho nàng. Xuyên qua lùm cây, từng mạt hồng ảnh vụt qua trước mắt, nhanh đến Kagome cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Có lẽ đã quá lâu, nàng ngược lại không nhớ rõ lần đầu gặp mặt người kia đã đem lại kinh diễm đến mức nào.
Mũi tên trong ống của lão nhân vơi dần. Inuyasha không đem dân làng làm đối thủ, chỉ ác liệt đùa cợt Kaede. Nữ pháp sư vừa muốn rút tiếp mũi tên, lại phát hiện ống tên đã trống rỗng. Cùng lúc này, đòn tấn công của bán yêu đã đến sát trước mắt.
" Cẩn thận! " Kagome hốt hoảng hô một tiếng.
" Tán Hồn Thiết Trảo!"
Lão nhân kham kham tránh thoát một trảo đoạt mạng, đột nhiên hô lớn: " Kagome! Mau niệm ngôn linh! "
Inuyasha không hiểu sao bỗng thấy sống lưng lành lạnh.
" Ngôn linh? " Thiếu nữ mờ mịt nhắc lại một lần, lập tức tỉnh táo suy nghĩ. Không trách được nàng nghĩ không ra, đều do ngôn linh tràng hạt khi trước đã bị hủy trong trận chiến với Tùng Vân Nha. Thời gian đó đủ để nàng quên đi sự tồn tại của một thứ giống như ngôn linh tràng hạt.
Cổ họng nàng đột nhiên đau nhói, giống như bị một bàn tay bất ngờ bóp chặt, lực đạo nặng đến mức muốn đem cổ nàng vặn gãy. Ngôn linh tràng hạt hơi chút sáng lên, lại vì mệnh lệnh chưa hoàn thiện mà tắt lụi.
Kagome thống khổ ôm cổ tựa vào một thân cây. Inuyasha không hiểu ra làm sao, nhưng ít nhất hắn vẫn biết hai người này vừa định làm gì đó khống chế hắn thông qua vòng hạt đáng ghét này. Thiếu niên hơi nheo mắt, nét mặt quái dị nhìn chằm chằm Kagome hít thở không thông:
" Ngươi lại muốn giở trò gì đây? "
Người được hỏi là lão nhân đang biến sắc ở một bên. Kaede tâm tình trầm trọng trừng mắt: " Không phải ngươi làm? "
Tiểu Inu vô tội tròn mắt nhìn.
Cái gì cũng đều là lỗi của hắn? Họa phong nhân loại thế nào biến chuyển nhanh như vậy? Có thể lật mặt nhanh hơn chút nữa không?
Yên lặng nghe xong đối thoại ngắn ngủi của bọn họ, Sesshomaru dường như không có việc gì thu tay lại.
Hắn chính là phản ứng quá nhanh mà thôi.
→_→ Thành thật với con tim đi em! Thật sự không phải xuất phát từ bản năng sao?
Đột nhiên nhớ đến ngọn nguồn của loại phản ứng này... X﹏X
Mỗ thế giới, có người hung hăng hắt hơi một cái rõ to.
Ma tu xung quanh bình tĩnh lui lại vài bước, giống như đã thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức.
Hàn Tam Nguyệt xoa xoa mũi, vô sự lên tiếng: " Hảo! Các ngươi lui xuống được rồi. Có việc gì khác thì đến tìm họ Chước kia mà " trút bỏ nỗi lòng "."
Vài cái ma tu bước chân loạng choạng, gần như bỏ chạy khỏi đại điện.
Chờ nơi này không còn ai khác, hắn mới cười nhạt nhẽo gác chân lên thủ tọa: " Còn không đi ra? Muốn ta đem ngươi oanh trở về? "
Từ trong góc khuất bước ra một cái lam y nam tử dung mạo tuấn tú, vẻ mặt đen như đáy nồi nhìn hắn: " Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới thôi động tay động chân với kịch tình của ta?"
Hàn Tam Nguyệt ngẩn người, theo bản năng ngửa đầu nhìn trời: " Pháp tắc? "
Đáng tiếc trên đầu đã là nóc điện, nhìn không thấy thời tiết bên ngoài.
Hôm nay hình như không có mưa gió bão bùng gì a?
Kinh ngạc cũng chỉ là bước đệm nhỏ, người nào đó lại trở về cà lơ phất phơ như thường: " Ngọn gió độc nào thổi ngươi đến đây vậy? Không sợ bị tước quyền quản hạt thế giới? "
Nam tử trước mặt nói quen thuộc không đúng, nói xa lạ lại có chút sai. Chính xác ra người sắp bị Hàn Tam Nguyệt tức chết này chính là kẻ đứng sau dẫn dắt nội dung vở kịch trong thế giới của Inuyasha. Không trách hắn vội vã đại giới tìm đến Hàn Tam Nguyệt chất vấn, cũng đều là do tiến trình câu chuyện sắp bị đảo lộn toàn bộ. Nhân quả chi tuyến đều rối thành tơ vò, ngay cả nhân duyên hồng ti cũng bị hắn giảo thành cuộn len,nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Pháp tắc hùng hổ xắn tay áo, nghẹn khuất nặn ra một câu: " Ngươi đã làm gì nữ chính rồi? "
".... Nói tiếng người. " Một hàng quạ đen bay qua đầu Hàn Tam Nguyệt. " Ngươi phí công chạy đến tận đây chắc không phải chỉ để nói vài lời vô nghĩa kia chứ?"
"... "
Pháp tắc cảm thấy hắn sớm muộn gì cũng bị người này ngạnh sinh sinh tức chết.
Thấy đối phương nghẹn đến đỏ bừng mặt, Hàn Tam Nguyệt rủ lòng thương không có tiếp tục đi chọc ổ kiến, động thủ lấy ra Hoa Kính.
Ngươi không nói, ta tự nhìn a.
Hình ảnh trong gương có chút mờ nhạt, trong chốc lát trở nên rõ ràng. Trong mắt pháp tắc, con mắt trái của Hàn Tam Nguyệt đột nhiên biến thành màu đỏ rực, một cỗ áp lực vô hình đột ngột dâng lên.
Mồ hôi lạnh thấm ướt y phục trên lưng hắn. Rất may uy áp gần như lập tức tiêu thất, bằng không hắn nhất định trụ không nổi mà quỳ xuống.
Hàn Tam Nguyệt đem Hoa Kính thu về cơ thể, ánh mắt nhìn hắn như một kẻ thất học: " Như vậy liền vội vã quy kết do ta làm? Bổn đại gia còn không có nhàn sự nhiều như vậy. Đừng nói với ta ngươi nhìn không ra dòng chảy thời gian trên người nữ nhân kia? "
Hắn hung hăng phản bác: " Ai nói ta nhìn không ra? Hơn nữa Kagome không phải vượt thời gian về đến Chiến quốc sao? Dòng chảy thời gian trên người nàng đương nhiên muốn khác những nhân vật khác! "
Hàn Tam Nguyệt yên lặng ba giây, bình tĩnh phun ra ba chữ: " Hai năm mươi."
Hai năm mươi • pháp tắc: "....."
Tam Nguyệt Ma hoàng khinh bỉ nhìn hắn, một tay vung lên: " Ta nói chính là dòng chảy trong linh hồn. Thật không biết ngươi thế nào thăng cấp làm pháp tắc nữa... "
Một trận gió mạnh thổi qua, lam y nam tử nháy mắt bị oanh đến ngoài điện. Trước khi hắn kịp phản ứng, cửa điện " ầm " một tiếng nặng nề đóng lại.
Nuốt xuống một ngụm lão huyết, pháp tắc yên lặng phủng thủy tinh tâm đã vỡ thành tra tra quay về thế giới của mình.
Nếu thật như những gì người kia nói, như vậy vấn đề liền nằm trên người nữ chính Kagome...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]