Đã mười ngày kể từ khi quái nhân nọ biến mất, Kikyo không hiểu sao luôn cảm thấy thấp thỏm không yên. Cứ như sắp có chuyện gì cực kỳ kinh khủng xảy ra.
Nàng ngăn không được suy nghĩ phập phồng, có người lại không như vậy. Inuyasha ngồi khoanh chân trên nóc nhà nhàm chán ngáp ngáp: " Ngươi thế nào cứ như lửa đốt đến mông vậy? Chẳng lẽ còn lo lắng cho quái nhân kia? "
Kikyo bị thần kinh thô của hắn chọc cho bất đắc dĩ, thở dài tiếp tục thu hoạch thảo dược:
" Ngươi có thể đừng một câu quái nhân hai câu quái nhân sao? Người nọ thế nào cũng là do ngươi mang về đi?"
Thiếu niên lầm bầm không nói. Kikyo lại giữ không được suy nghĩ đang đi xa dần. Mười ngày trước, nàng và Kaede như thường lệ lên núi thay dược cho Onigumo, không ngờ đến người nọ lặng yên bốc hơi khỏi nơi này. Cả sơn động chỉ còn lại tà khí ngút trời, nhiều đến nỗi vu nữ mạnh mẽ như Kikyo cũng thấy sợ hãi. Đến khi suy nghĩ thành hình trong đầu, nàng lại không dám tiếp tục nghĩ nữa. Nếu thật như những gì nàng đoán,....
Nghĩ đến những câu hỏi người kia không ngừng đặt ra với mình, vu nữ không khống chế được rùng mình. Chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát của nàng!
Inuyasha không thú vị nhìn vu nữ vẫn không chuyên tâm vào công việc, bật người đứng dậy: " Ta ra bờ sông một lát, không cần tìm. "
" Khoan đã! Inuyasha... "
Đến khi Kikyo kịp hồi thần ngẩng đầu lên, trên nóc nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986550/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.