An ổn đi đường một tháng, phiền phức liền nhìn bọn họ không vừa mắt, chủ động chạy đến xoát tồn tại cảm.
Buổi tối, Mikazuki như thường lệ bổ sung một chút yêu lực cho Inuyasha, Jaken liền tự lo cho bữa ăn của mình. Sesshomaru không thấy bóng dáng, hẳn là đang tai họa mấy đại yêu quái ở quanh đây.
Trời buổi tối có chút lạnh, lửa từ đống củi khô cũng không có ấm hơn bao nhiêu. Xa xa có tiếng sột soạt vang lên, Jaken lần này không có mang động vật khác về, trong tay chỉ có vài cái dã quả chín mọng. Mikazuki đem ánh mắt dời khỏi Inuyasha, dở khóc dở cười nhặt ra một vài dã quả đỏ thẫm:
" Ngươi thế nào lại đem cả quả có độc về? Không sợ ăn vào có chuyện sao? "
Jaken chột dạ cúi đầu, tự cho là kín đáo lau đi mồ hôi trên trán. Mikazuki nheo mắt, vươn cánh tay không có vướng bận ra xách cổ áo hắn lên: " Ếch xanh bé nhỏ, ngươi có gì muốn nói với ta không? "
Jaken không có giãy giụa, lúng túng che mặt: " Cái kia... Mikazuki-sama, khi nãy ta vào sâu trong rừng tìm thức ăn liền bị thứ gì đó tập kích. Thứ kia tốc độ quá nhanh, ta liều mạng mới đốt trúng nó một lần. Con thỏ vừa bắt cũng để cổng, chỉ kịp nhặt vội dã quả trên đất rồi chạy trốn. May là thứ kia không có đuổi theo."
Jaken tâm trạng u ám nghĩ. Lần này hắn không đánh đã chạy như vậy, chắc chắn ném mặt Sesshomaru-sama. Hắn còn có thể sống đến lúc ngài về hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tu-hon-chi-nguyet-lao/2986494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.