Một ngày nọ, Lục Dao nghe đồn thập đại môn phái Husky, Gà, Lừa (Thiếu Lâm),Cá, Hoa, Dê đều là danh môn chính phái, Độc và Đường tuy là vừa chính vừa tà nhưng vẫn được người Trung Nguyên chào đón. Nhưng còn Minh Giáo, tại sao mọi người đều nói Minh Giáo là tà giáo? Lục Dao rất là hoang mang!
Tập họp đồng bọn lại với nhau, Lục Dao bắt đầu hỏi, như thế nào mới gọi là tà giáo?
Phóng hoả, giết chóc! Gian dâm, cướp của!!!
Lục Dao rầu rĩ: Thì ra mình chính là đại ma đầu tà giáo!
Mọi người kinh hãi, hỏi, mấy việc đó ngươi đều làm rồi???
Lục Dao vô lực gật đầu: Đốt, đốt lửa. Giết, giết cá. Cướp, cướp rượu và cá của Quách Phương……..
Mọi người: …………………..
Còn có chiên qua trứng chim, mỗi ngày thì ngâm nga giáo lý. Còn ướp muối cá khô. Ướp… Ai, ta không biết ướp a!!! Ta không phải nhân vật phản diện đúng không! (^o^)/
Mọi người im lặng đỡ trán, chỉ có thể gật đầu!
Nhưng mà, Lục Dao lại rối: Ta là người Minh Giáo nếu không đủ tư cách làm nhân vật phản diện, cái này……. Hửm? – Đôi mắt Lục Dao lấp lánh nhìn Quách Phương.
Quách Phương thở dài nói: Thứ nhất, nhân vật phản diện phải giết người như ma!
Lục Dao: =口= Tại sao phải giết người?
Quách Phương: Tại vì đây là điểm mấu chốt tối thiểu của nhân vật phản diện! Thứ hai, nhân vật phản diện phải điên cuồng tà mị!
Lục Dao: Meo meo, tà mị thì ta biết, nhưng còn điên cuồng là sao?
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-truyen-ngan-cua-cai-minh-va-dong-bon/3026997/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.