Trên đài quan sát.
Luiz và Riley bị cái lạnh làm mất tri giác, hai người xoa tay vào nhau rồi phà hơi lên tay để làm bớt cái lạnh.
Luiz mắng: “Cứ tới cái mùa này là tối sẽ lạnh mà!”
Riley cười “Vài ngày nữa là cập bến rồi”
Hai người đang nói chuyện thì sương mù xuất hiện, nó làm cảnh vật trước mắt mơ hồ. Khi sương mù tản đi, hai người phát hiện có vật xuất hiện trước mũi tàu.
Luiz chớp mắt, lúc này cậu mới phát hiện có gì không đúng. Cậu chúi mặt về trước, cuối cùng cũng thấy thứ đó, đó là — — “Núi băng!”
Tiếng nói của Luiz vang lên, giọng nói thay đổi, hai tay cậu bấm vào chuông báo khẩn, hốt hoảng nói “Đáng chết, nhận điện thoại nhanh”
Hai người lo lắng vô cùng, nhưng sự lo lắng đó không ảnh hưởng đến người trên thuyền. Bọn họ đang sống rất phóng túng mà không biết mình chuẩn bị gặp tai họa lớn.
—— Tôi là đường ranh giới ——
Thân tàu lắc dữ dội, hai người đang chìm trong nụ hôn cũng bừng tỉnh.
“Sao vậy? Sao tàu rung dữ vậy?” Rose nhìn Charles với ánh mắt lo lắng, đúng thế, cô sợ hãi, cô rất sợ. Mỗi lần nhìn đại dương mênh mông không thấy bờ kia cô đều lo lắng con tàu sẽ xảy ra chuyện gì. Đối mặt với đại dương hiểm trở này, họ có thể làm được gì chứ? Cô sống lại, cô vui vì điều đó, mà cô cũng không muốn chết sớm thế.
“Bảo bối, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì, anh đi xem một chút, em nhớ rằng tàu Titanic là con tàu vững chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-titanic-lac-vao-the-gioi-titanic/131409/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.