Charles nói nhỏ với Rose “Lát nữa có tiệc rượu, anh đưa em về nghỉ trước nhé?”
“Anh đi nói chuyện với họ đi, Traveyan đưa em về là được rồi. Phòng không xa đây lắm, em không biến mất đâu”Mục tiêu của Rose là làm vợ hiền, đương nhiên sẽ không làm phiền chồng mình bàn bạc với đối tác.
“Không sao, hôm nay anh thấy em không thoải mái, để anh đưa em về, vừa văn anh đi ra ngoài hít thở không khí luôn” Nói xong, Charles đứng lên đỡ lấy tay Rose.
Rose vịn cánh tay của Charles rồi đứng lên, khuôn mặt cô hơi đỏ ửng, cô có chút không quen với hành động thân thiết như thế này của Charles. Nhưng cô không thể không thừa nhận, hành đồng người chồng đi trước cô vợ đi theo sau ở Thiên Triều không thể nào so sánh với hành động cực kỳ ra dáng quý ông này của Charles.
Bà Ruth vẫn muốn nói chuyện với các vị phu nhân nơi đấy nên chỉ có Rose và Charles trở về với nhau.
Gió biển thổi đến, lướt qua mặt Rose khiến cho sự mệt mỏi của cô dịu xuống, cảnh mặt trời lặn về phía Tây khiến Rose mê mẩn, cô hình như chưa từng được ngắm cảnh hoàng hôn như vậy lần nào. Cho đến khi mặt trời lặn xuống, cô mới nhận ra mình đã đứng đây rất lâu. Quay đầu lại, cô thấy Charles đang im lặng đứng sau lưng cô, tay anh đặt lên vai cô, khiến cô có thể thả lỏng mình mà dựa vào người hắn. Cuối cùng Rose cũng có thể nở nụ cười thoải mái. Có lẽ, khi sống ở thế giới này… cô sẽ rất hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-titanic-lac-vao-the-gioi-titanic/131407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.