Tiếng khóc đau thương tràn ngập cả linh đường.
Người qua đời là Trưởng Tôn Chi Du, cô lạnh lùng nhìn mọi người đang gào khóc, nhưng trong lòng không có chút dao động nào, nhìn một đám phu nhân khóc nhưng không chảy nước mắt, rồi vội lấy khăn chà lau khóe mắt, trong nháy mắt nước mắt chảy ra ào át. Trong lòng cô đều không có nảy sinh ra ý tứ châm chọc gì cả, chỉ duy nhất nghĩ là: những người này diễn kịch không có kỹ thuật gì cả. Nếu là cô thì sẽ không cho người khác phát hiện khăn tay của mình để cái gì đó lau để chảy nước mắt nhiều hơn đâu. So với những người này, thủ đoạn của cô tất nhiên thuần thục hơn. Ai bảo cô là trưởng công chúa, ai bảo nơi này là… hoàng cung.
Kế bên linh đường, thân hình hoàng đế Thiên triều cao lớn đứng thẳng ở nơi đó, trong ánh mắt biểu lộ ai cũng xem không biết nghĩ gì.. là đau thương, hối hận, thoải mái … Nhiều loại cảm xúc phức tạp đều hiện lên trên mặt, cho nên khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Phụ hoàng của cô.. người khác không hiểu nhưng cô hiểu.
Cô hiểu phụ hoàng giờ phút này đáy lòng nhất định nhẹ nhàng thở ra, ông ấy chắc chắn âm thầm cao hứng vì con gái ông đã chết, không cần gả cho người đang chấn thủ biên cương – cả nước gọi là Định quốc tướng quân. Bằng không, bằng vào quyền thế Định quốc tướng quân và uy vọng trưởng công chúa là cô, giang sơn hai mươi năm sau.. đúng là rất nguy hiểm!
À.. thật ra, suy nghĩ của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-titanic-lac-vao-the-gioi-titanic/131401/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.