Thân nhiệt của người bên cạnh khiến cho tôi rùng mình. Chẳng lẽ đây chính là băng cơ ngọc cốt (Da như băng, xương như ngọc) trong truyền thuyết? Cơ mà, hình như có gì đó sai sai… Chẳng phải từ này được dùng để miêu tả nữ tử sao...
Người nọ ôm tôi xoay người nhẹ nhàng tránh thoát lưỡi kiếm bay đến. Tôi giật mình, một kiếm kia quả thật hung hiểm, vậy mà anh ta một tay ôm tôi vẫn có thể ứng biến dễ như ăn bánh. Hơn nữa Hồng Nhân Hùng và Hầu Nhân Anh rút kiếm như thế nào, động sát khí ra sao, tôi hoàn toàn không hay biết, anh ta lại phát hiện gần như trong chớp mắt, chứng tỏ võ công người này chẳng phải hạng mèo ba chân. Xong, vậy tại sao lúc suýt bị Hồng Nhân Hùng móc mắt lại không đánh trả?
Được rồi, tôi hết hiểu đường về não của mấy cao nhân rồi… =.=
Mãi đến khi đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp dễ nghe, tôi mới hồi hồn: “Vốn dĩ chẳng muốn để ý, nhưng các ngươi lại cứ bám chặt không tha, thật phiền…” Nhiệt độ xung quanh thoắt cái lạnh xuống bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, “Chi bằng các ngươi chết nhanh yên tĩnh nhanh. Nha~ Vậy là bằng hữu ta cũng không cần tức giận khi nhìn thấy các ngươi rồi ~” Khi nói đến hai từ “bằng hữu” lại còn cố ý nhấn mạnh nữa chứ.
Tôi 囧, vị huynh đài này, huynh là đang đùa cợt hay là đang mỉa mai tôi vậy? Thôi được, tôi thật hối hận khi ngứa đòn đi lo chuyện bao đồng được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tieu-ngao-giang-ho-trung-ke-roi-chay-mau/2187678/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.