Ngày ấy khi Tiết Dương đã trút hơi thở cuối cùng, vị Hồn Sư liền bước lên đài bắt đầu việc trấn áp hồn phách. Không khí như ngưng đọng, ánh tà dương chiếu lên vết máu loang lổ đọng trên đài, phô ra một tầng huyết sa, mơ hồ nhìn kỹ có thể thấy tạo thành đóa hoa nhỏ.
Trấn âm hạp cùng với chú văn được đặt giữa sân, xung quanh dán đầy những phù triện. Hiện tại từ giờ Tý trở đi là thời khắc âm khí dày đặc, là lúc hồn phách hưng thịnh, chính vì thế có thể nắm giữ hướng đi, khống chế chúng.
Vị Hồn Sư bận rộn thu thập hồn phách Tiết Dương đến giờ Dần, tuy nhiên phát hiện có điểm không ổn. Khi ông nhìn vào trấn âm hạp liền phát hiện ra linh hồn này không hề hung hăng phản kháng mà nằm lẳng lặng yên tĩnh. Thực tế hồn phách cùng nhục thể lúc sinh thời hoàn toàn không can hệ, khi còn sống linh hồn như bị khóa lại bên trong chiếc hộp và khi chết đi chính là chìa khóa để giải thoát.
Lúc sống chịu đủ đau khổ dày vò, chết đi hồn phách càng khó khống chế. Chính vì vậy những Qủy Hồn được tạo ra bởi chúng chính là oán khí không thể siêu thoát. Thế nhưng vị Hồn Sư cảm thụ được linh hồn của tên ác ma này không phải muốn quấy nhiễu, tuyệt không có thù hận, chỉ là như cố thoát khỏi trấn âm hạp, ý nguyện không muốn bị đánh tan, vỡ nát ngàn mảnh.
Vị Hồn Sư thật đau đầu, ông đem chuyện này báo lại với Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Hoài Tang cũng không phiền lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tiet-hieu-ma-dao-to-su-chi-duong-dieu-tinh-tran/196408/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.