Nghe theo lời bản nương, Tiết Dương vào chợ bắt gà. Hắn nhìn xung quanh, vất vả lắm mới nhìn thấy một con gà mái béo tốt, đùi to thật to a. Này nếu đem về hầm canh ăn cũng đủ bồi bổ thể lực rồi, Tiết Dương nghĩ nghĩ khoái chí gật gù. Hắn một tay đưa tiền, một tay chộp lấy cánh gà. Vốn là kẻ thiếu kinh nghiệm, trói gà không chặt, gà thấy hắn như gặp ôn dịch, đập cánh loạn xạ vùng ra khỏi tay hắn. Tiết Dương thấy gà vỗ cánh chạy như điên, bản thân bị xua đuổi, vẫn trơ ra một lúc không kịp phản ứng. Người bán thấy thế đành tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu tử, ngươi còn không mau bắt lại, nó chạy mất bây giờ."
Lúc này họ Tiết mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng đuổi theo, để mất con gà này xem như món canh cho Hiểu Tinh Trần cũng tiêu luôn. Gà kia nhìn vậy chứ cũng thật thông minh, biết lợi dụng đám đông lẩn vào làm Tiết Dương tức nghiến răng nghiến lợi. Hừ, ta không tin không bắt được mi.
Chợ đông người còn trốn được, thế nhưng chạy ra ngoại ô Nghĩa Thành thì nhà cửa thưa thớt hẳn nên chú gà xấu số quả thật không còn chỗ nấp.
Từ xưa đến nay Tiết Dương muốn ăn uống gì đều có thể vào tửu lâu nào đấy ăn chực xong đập phá. Đây là lần đầu tiên hắn bị hành chạy kiểu đó, chuyện này mà đồn ra ngoài thì bao nhiêu danh tiếng hắn gầy dựng sẽ đổ sông đổ biển a.
Con gà thấy Tiết Dương bám sát phía sau, lập tức chạy nhanh vào chuồng heo gần đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tiet-hieu-ma-dao-to-su-chi-duong-dieu-tinh-tran/196404/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.