“Thực đã ngỡ như, ta có thể nhắm mắt không lời
sớm đã xa rời thế tục trần duyên
thực vẫn tin rằng ta có thể bàng quang
mang mọi ưu sầu hóa khói bay
chưa từng nghĩ tới, ranh giới quá khứ cùng hiện tại
vẫn cứ như vậy, thật khó phân biệt thay
chưa từng mong nhớ những hồi ức dịch chuyển
tại chốn hồng trần miên man cõi nhân gian
trước sau như một, ta bầu bạn cùng đơn độc
bao nỗi phiền ưu, chẳng can hệ chi cùng ta
thời khắc ấy, thời điểm người bước ngang qua
bao niềm nhung nhớ đã không thể nào gạt bỏ
thời khắc ấy, trông nét cười người dịu ngọt
ta đã chẳng thể quên phút giây có được người
thời khắc ấy, ta phiêu lãng bên song cửa có người
lặng lẽ vén lên rèm châu người đánh rơi
thời khắc ấy, ta chẳng màng lời thần linh khuyên nhủ
chẳng quản mọi điều ta xuất hiện trước mặt người”
( Nguyên Điểm - Tiểu Khúc Nhi)
Cô vừa mới ở bên kho lương thực về đã thấy mấy người Hàm Tiếu và Uyển Nhã cho gọi gấp đến Phượng Tê cung. Xem sắc mặt thì có vẻ như chuyện rất hệ trọng, cô gặng hỏi nhưng không ai chịu nói, chỉ giục cô tí nữa đến nhớ thành thực khai báo. Mang theo tâm trạng lo lắng cô bước đi với dự cảm không tốt, mong rằng không có việc gì.
Lúc tới nơi cô thấy hắn đã chờ sẵn ở đó, quanh người tản ra hàn khí lạnh thấu xương, chàng đứng 1 bên nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-cam-doan-niem/2741260/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.