Bách Diệp tỉnh dậy vì bị dội 1 xô nước lạnh cóng. Cô muốn đưa tay lau mặt nhưng nhận ra tay chân đều bị xích lại, 2 tay bị trói bởi dây xích cỡ lớn treo lên xà nhà treo cả thân thể lên không trung. Không có điểm tựa bên dưới, trọng lượng cả người đều dồn vào đôi tay bé nhỏ khiến cô đau ê ẩm. Khi những giọt nước trượt dài trên má, đôi mắt cô mới tiếp nhận được không gian xung quanh. Đó là 1 căn phòng tù túng và ẩm thấp, chắc chắn là phòng giam vì cô có thể nhìn thấy những song sắt chắc chắn trên ô cửa sổ nhỏ xíu chỉ chiếu được le lói vài tia sáng nhờ nhờ. Trong căn phòng có bày 1 chiếc bàn lớn, bên trên bày ra đủ các loại dụng cụ dùng để tra tấn thường thấy trên TV có điều đa dạng hơn và đáng sợ hơn, cái nào cũng xỉn màu và gỉ sét vì máu của không biết bao tù nhân nhuốm lên. Ngoài cô còn có vài tên lính đứng im lặng trong các góc phòng tựa như quỷ sai âm lãnh. Cô sợ hãi giãy dụa thân thể nhưng bị trói bởi xích sắt nên từng cử động của cô chỉ càng tạo thêm nhiều thương tích cho bản thân. Ánh sáng duy nhất giúp duy trì nhiệt độ cho căn phòng là ngọn đuốc treo trên bờ tường gần chiếc bàn kia. Có tiếng nước nhỏ giọt yêu dị vang vọng trong không gian yên ắng. Đầu cô đau như búa bổ, những hình ảnh rời rạc chậm rãi ùa về. Cô chỉ nhớ mình đóng giả bệnh nhân, nói chuyện với Tấm, tiếp đó Tấm đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-cam-doan-niem/2741243/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.