Từ lần hiến tế trướcđã qua một tuần, bệnh của ta cũng dần tốt lên. Mỗi lần ăn cơm, chưa kịpcho vào miệng đã nghĩ muốn phun. Ta xác thực hiểu được thời đại nàykhông thích hợp với ta tẹo nào. Huyết tinh, cuộc hiến tế tàn nhẫn thường xuyên hiện lên trong đầu ta. Ta thực muốn khóc. Kỳ thực ta chỉ là mộtnữ nhân bình thường, nếu ta mà là con ma biến thái thích giết người thìthời đại này hợp với ta vô cùng. Trước kia cuộc sống trong thế giới hòabình khiến ta hay phát ngán vì nó quá mức bình thản, đến giờ mới hiểu,nguyên lai cuộc sống bình thản mới là tốt nhất. Nơi này quá mức kinh tâm động phách. Ta sợ, ta sợ bản thân đến một ngày sẽ bị người khác đem làm tế phẩm. Tuy ta biết rõ Asisu không ngộ quá hại, cũng không có tìnhtiết nào nói nàng chết.
Làm thế nào bây giờ? Ta muốn vắt kiệt ócra. Ta tìm không ra định vị bản thân. Giờ ta đã hiểu rõ vì sao Carol cứmãi muốn tìm đường về nhà. Ta cũng muốn tìm a! Carol nếu muốn về nhà thì chỉ cần hướng sông Nile nhảy xuống. Còn ta nếu mà nhảy xuống thì trừ bỏ chết đuối ra sẽ chẳng xảy ra thêm chuyện gì hết
Hoàng đếNephenmaat có tới thăm ta vài lần. Mỗi lần nói chuyện phiếm, ta đều bắtlấy cơ hội thỉnh hắn cho ta một cái thỏa mãn ý muốn. Cuối cùng cũng được cầm trên tay tờ thánh chỉ, trong lòng ta mới giảm bớt vài phần bất an.Kệ, mặc kệ người khác hoài nghi, dù sao cơ thể ta hiện giờ là Asisu chân chính. Ta muốn nỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-ta-la-asisu/188551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.