Ta nghĩ đi nghĩ lại,bản thân có phải có chuyện gì chưa xử lý. Dưới sự ngăn cản toàn lực củata, sự tình vẫn là phát triển theo hướng không hy vọng nhất. Ai Cập, cóphải hay không muốn bức ta phản?
Đứng ở trên bậc thềm cao, tanhìn sông Nile xinh đẹp xa xa. Tuy rằng ta có trí nhớ 30 năm Tô Vinh,nhưng ta chưa bao giờ quên quốc gia này đã từng cho ta hết thảy. Mọingười ủng hộ ta, mọi người quan tâm ta, cùng với mọi người đối ta trungthành và tận tân. Quốc gia này phảng phất đã dung nhập vào rong máu ta.Muốn ta buông tha cho nó, ta thật sự luyến tiếc. Ta luôn nhàn tản quen,cũng chưa bao giờ muốn có quyền lực lớn hơn nữa. Hạ Ai Cập của ta lấythần quyền là chính, bàu không khí chính trị cũng không ga gắt thâm hậu như Thượng Ai Cập. Quyền lực của ta, trở thành người đứng đầu Hạ AiCập, ta thật sự không có dã tâm như vậy. Nhưng là sau này, nếu ta lạikhông sử xuất thủ đoạn, sợ là ta phải trở thành hoàng phi Ai Cập
Ta cười lạnh không thôi. Mefuisu, đừng trách ta với ngươi là địch
Đội đặc chủng của ta là đội tinh nhuệ nhất, cũng là hộ vệ trung thành nhấtcủa ta. Bọn họ và Hasan luôn một mực thầm lặng quan tâm ta, sợ ta bởi vì MenFuisu mà không gượng dậy nổi. Trên đường từ hội nghị về tẩm cung,nước mắt của ta cũng vơi đi. Lúc trở lại tẩm cung, nước mắt trên mặt đãkhông còn. Khóc lóc là hành động của kẻ yếu đuối, ta sẽ không lầm mấycái chuyện đó nữa
Sau đó, a đóng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-ta-la-asisu/1467136/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.