Chương trước
Chương sau
******
“Nghe tin gì chưa, hôn sự giữa Đại công chúa và Nhị vương tử bị hủy bỏ rồi đó!”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cô muốn mất đầu sao! Đây là tẩm cung của vương tử đó!”
“A! Làm sao bây giờ! Cô nói, liệu vương tử có nghe thấy tôi nói cái gì không?”
“Biết sợ rồi sao hả, ban nãy còn hùng hồn lắm mà? Yên tâm đi, lúc nãy các nội quan đã vào hầu hạ vương tử tắm rửa. Giờ này có lẽ ngài cũng đã ngủ, không nghe đâu.”
“Mong là vậy...”
“Đi thôi đi thôi, còn nhiều việc làm lắm!”
“Ờ ờ, đi lẹ lên thôi!”
...
......
Ngoài hành lang, bóng người thấp thoáng, bước chân dồn dập huyên náo. Bên trong căn phòng ngược lại chìm trong tĩnh lặng.
“Cung nữ ở chỗ vương đệ xem ra...”
“Ta sẽ quản giáo lại, không nhọc vương tỷ.”
“... Ờ.”
Bầu không khí vấn vít những làn hương khinh la thoang thoảng, mấy ngón tay nõn nà như ngọc vuốt nhẹ trên vai trái tụ máu bầm, ta nghe thấy giọng nói âu lo của mình vang lên: “Còn đau không, để ta gọi...”
Câu: “Để ta gọi y quan đến xem.” còn chưa kịp nói xong, đã cảm giác phần dưới lòng bàn tay chợt trống trải. Menfuisư đã đứng lên, bàn tay đang xoa xoa bả vai phát đau vì bế Carol một quãng đường dài cũng đã buông xuống. Ánh mắt y không nhìn nữ nhân tóc hoàng kim đang yếu nhược nằm ngủ trên giường kia, ngược lại nhìn chăm chăm ta - Trưởng công chúa Asisư lúc này đã trút bỏ bộ cung trang sang trọng.
Không rõ y nhìn cái gì, chỉ thấy đường nhìn sắc lạnh của y rơi trên từng đường nét trên mặt ta, ngẩn ngơ ngẩn ngơ, nhìn ta hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười: “Vương tỷ thực xứng danh Ai Cập đệ nhất mỹ nhân.”
Ta theo nụ cười tùy hứng của Menfuisư nhìn vào gương đồng đặt gần đó. Mái tóc đen nhánh như gỗ mun, mềm mại được vấn qua quýt. Bên thái dương buông lơi mấy sợi tóc. Khuôn mặt không tô son điểm phấn, bộ dạng ấy thực quá khác so với Nữ vương Asisư kiếp trước luôn khiến người ta kính sợ. Đuôi mắt không kẻ viền xanh sắc lạnh, đôi môi anh đào không điểm son đỏ chót. Thiếu đi vẻ kinh diễm, thay vào đó là vẻ điềm điềm đạm đạm, dù cho đáy mắt thoáng nét lo âu, nhưng vẫn không thể lấn át đi vẻ đẹp bình sinh của nàng.
Menfuisư đi ngang qua bàn con trong góc phòng, cầm lên một sợi dây chuyền. Lại gần ta, vuốt ve nó trong tay, sợi dây dưới bàn tay y dần biến thành một tấm bùa nho nhỏ trong suốt: “Vương tỷ hẳn vẫn chưa quên nó nhỉ. Ây dà, nói thế nào đây. Có những việc, có những người vĩnh viễn đều không thay đổi được. Như sắc đẹp của vương tỷ, đệ nhất mỹ nhân, đó là sự tôn quý đã in sâu vào sinh mệnh, không phải thứ mà một bộ đồ có thể thay đổi được.”
Đó là tấm bùa hộ mệnh được đúc ra cùng thời điểm với tấm bản khắc của ta. Chỉ cần lúc mai táng Menfuisư đeo nó, thì ta mới có thể dễ dàng bảo hộ y trong giấc ngủ ngàn năm. Chỉ sơ suất năm bọn trộm mộ khai quật y lên, tấm bùa và xác đều bị trộm mất, hơn nữa còn bị chia ra hai nơi, quả thực thúc thủ vô sách, mò kim đáy biển.
Ta nâng mí mắt, y dừng một chút, rồi nói:
“Giống như... Asisư vẫn là Asisư.”
Menfuisư vẫn là Menfuisư.
Thái dương đập bình bịch hai cái, ta còn chưa kịp mở miệng thì lại bị Menfuisư cắt ngang. Khuôn mặt tuấn tú chẳng nói chẳng rằng bất ngờ áp sát lại, khoảng cách được rút ngắn rõ rệt, hai chiếc mũi gần kề trong gang tấc. Ta khiêu mi nhìn, đôi môi đế vương, giống như song bích. Song khóe miệng cong cong, tựa tiếu phi tiếu:
“Ta vẫn luôn tò mò, một mỹ nhân giống như vương tỷ đây, rốt cuộc phải là người như thế nào thì mới xứng được ở bên bầu bạn?”
Ta không khỏi kinh ngạc, chuyện hôn sự của ta và y vì Carol Rido xuất hiện xem như đã xóa bỏ, nay y đề cập tới là ý gì?
Không để ta hoang mang quá lâu, y đã thản nhiên giải thích hàm ý của mình: “Tỷ phu kiếp trước thì ta chưa kịp tìm hiểu, nhưng trước mắt, xem ra có một người.”
Trái tim ta đập thình thịch, trong đầu lúc này chỉ nghĩ tới Ragashu. Ban nãy mặc dù bọn ta có hơi thân mật, nhưng với tình huống đó, Menfuisư chưa biết thực hư sẽ chỉ phỏng đoán ta vì tức giận nên cố tình nhờ vả Ragashu đóng kịch. Sự tình sâu xa giữa ta và Ragashu, y hẳn là không thể nhìn ra nhanh vậy đâu. Trừ phi...
“Là Helia nói sao?”
Cái miệng tọc mạch ấy rất đáng nghi.
Menfuisư không đáp mà vẫn cười, nhướng này ra chiều rất tò mò: “Rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến tỷ tỷ động lòng?”
Là ai ư, ta hạ mi mắt.
Dường như cảnh vật trước mắt đã thay đổi, không có sông núi trùng điệp, chỉ có bên bờ sông Nile, tiếng cười lanh lảnh, bễ nghễ thiên hạ. Tay cầm giáo, tóc thả bay, gương mặt anh tuấn trong kí ức vẫn chưa phai mờ, trong tay là một con cừu non.
Thiếu niên la lớn: “Asisư, ăn thỏ thôi!”
“Ớ, đó là con cừu mà?”
“... Ờm thì, lát thành thỏ ngay thôi...”
“...”
“Dắt tụi con gái đi chơi đúng là phiền! Bắt bẻ quá! Cừu nướng lên thì sẽ thành thỏ!”
Giơ tay đồng tình, nướng lên, cừu quả thật đã biến thành thỏ. Chỉ là, cái tai thỏ bằng lá dứa do y cắm lên thoạt hơi quái dị.
Sau đó là loạt xoạt những chuỗi hình ảnh lùm xùm nhưng nối liền nhau. Bão cát bất ngờ đánh ập tới, mọi người bắt đầu la hét rồi bỏ chạy, hai đứa trẻ cũng kéo tay nhau bỏ chạy trối chết, thị vệ và cung nữ trong lúc chạy loạn đều lạc mất không thấy.
Người chạy qua kẻ chạy lại va quẹt vào nhau, trong bão cát mịt mùng khó thấy rõ đường đi nước bước. Chạy mãi chạy mãi không rõ đã chạy tới tận chốn khỉ ho cò gáy nào. Hai đứa trẻ lôi kéo nhau, trong một thoáng chỉ thấy dưới chân lún xuống, hóa ra đã vô tình dẫm phải một cái hố bị cát lấp che phủ. Hét lớn một tiếng, liền theo đà bị sảy chân té xuống một hang động. Cửa khe nhỏ hẹp, bé gái té xuống trước, bắp tay non mềm ma sát với khe rãnh nhọn hoắt, rạch ra một đường kéo dài từ bả vai xuống tận cẳng tay.
Bé trai bị kéo trượt xuống theo sát nút, cây giáo trong tay vừa hay cản lại khe rãnh nhọn hoắt thay y, gãy đôi. Đồ trang sức đeo trên đầu cả hai đều bị vướng lại ngay khe rãnh đó, tả tơi vô cùng.
Người này làm đệm thịt cho người kia, thị giác bị bóng tối ngăn trở nên chỉ có thể trông cậy vào khứu giác, xác định chỗ khô ráo nhất. Lăn lộn dưới đáy động một hồi lâu, may mắn tìm được một chỗ ngồi bằng phẳng, bé gái đặt mông an tọa.
Trong hang động tối tăm không thấy nổi một tia ánh sáng, đứa bé trai vỗ ngực nói:
“Không cần phải sợ, đợi bão cát tan rồi, ta sẽ cứu cả hai chúng ta ra khỏi đây!”
Bé gái không nói gì nhìn bé trai nghiến răng thề thốt, lấy tay vỗ ngực mà hai chân run cầm cập, cô bé biết, y sợ tối.
Tiếng gió rít gào bên ngoài cửa hang động ngày càng dữ dội, kẽo kẹt kẽo kẹt ma sát với phiến đá chắn ngay trước cửa hang, tạo ra âm thanh rùng rợn không thể tả.
Bé trai dường như hai chân đã cứng ngắc như đá, bé gái cắn môi, tỏ vẻ run lẩy bẩy:
“Menfuisư, lại đây ngồi với ta đi, ta sợ.”
“Sợ... cái gì! Bọn con gái đúng là yếu ớt.”
Miệng thì cứng vậy, nhưng rốt cuộc bé trai cũng bổ nhào tới. Hai đứa bé cắn răng ngồi ôm nhau chặt cứng, hai đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp đan vào nhau, tựa như nếu lúc này buông tay, thế lực u ám ngoài kia sẽ nuốt chửng chúng không chừa xương.
Không biết thời gian qua bao lâu, cơn bão cát dai dẳng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cát men theo khe hẹp lùa vào, sượt qua da thịt non mềm, như muốn cắt da xẻo thịt. Bé trai sợ hãi mở to mắt, cảm giác bóng tối tứ bề bao quanh làm y run đến nước mắt đầm đìa. Vừa thút thít vừa nắm chặt tay bé gái, mơ màng thiếp đi rồi tỉnh lại mấy lần, trong cơn mê, y chỉ cảm thấy dường như có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Lúc tỉnh lại, bão cát đã tan.
Mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà xa xỉ.
Bé trai nhận ra, về nhà rồi. Mẹ bé ôm con trai khóc lóc đến thương tâm liệt phế, bé trai bị mẹ ôm đến ná thở, trong lúc vẫn chưa minh mẫn lắm thốt ra một cái tên.
Mẹ bé sững người, bé trai lặp lại:
“Asisư đâu ạ?”
Bé nhìn người hầu, quát: “Asisư đâu hả!”
Không có ai trả lời, trong cơn giận dữ bé trai chỉ nghe thấy tiếng xì xào rất khẽ. Công chúa Asisư bị thương nặng, mất máu quá nhiều, chỉ e không qua khỏi đêm nay. Không qua khỏi đêm nay, mất máu, những chữ quanh quẩn. Rốt cuộc bé hiểu ra, mùi máu nhàn nhạt, dòng nước ấm áp bao bọc lấy mình trong giấc mơ là của ai.
Đêm đó trong tẩm cung vương tử thừa tự, tiếng gào thét giận dữ đập vỡ đồ đạc vang vọng, truyền khắp mọi ngõ ngách trong hoàng cung. Bé trai chạy loạn khắp nơi, gặp ai cũng túm cổ áo kẻ đó, nghiến răng trừng mắt đe dọa: “Đưa máu cho tỷ tỷ ta, bằng không mai táng cả nhà ngươi!”
Hửng sáng, y quan từ phòng bé gái đi ra, sắc mặt ngưng trọng. Cha bé trai bé gái hỏi: “Thế nào rồi, con gái ta ra sao rồi?”
Y quan già mặt mày trắng bệch, chòm râu già run run: “Thần, thần không dám nói.”
“Không dám nói cái gì! Đồ vô dụng, một người cũng cứu không xong! Sao không đi chết đi! Triều đình nuôi ngươi đúng là phí cơm gạo!” Bé trai thô bạo xông đến, hai mắt vằn tơ máu, nấc nghẹn ngào, cũng may thị vệ đã sớm hộ tống y quan rời đi.
Cha bé trai đè lại, khuyên nhủ: “Vào thăm tỷ tỷ con đi, con bé... e là không còn bao...”
Chưa dứt lời, thân ảnh vận hoàng phục vàng kim ngũ sắc đã bay vèo vào. Chạy đến bên giường, gạt mẹ bé gái đang ôm bé gái qua một bên. Rồi ôm bé gái chặt cứng, khóc ầm lên, vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi: “Asisư ơi làm ơn tỉnh đi mà! Xin lỗi!”
“...”
“Từ nay ta sẽ không ghét tỷ nữa đâu! Đi đâu chơi cũng sẽ dẫn tỷ theo! Thiệt đó!”
“...”
“Trời ơi ta nói thiệt, ta không có hứa lèo đâu! Tin ta đi! Đừng ngủ nữa, dậy đi mà!”
“...”
“Tỷ tỷ! Ta gọi tỷ là tỷ tỷ rồi đó! Dậy đi!”
“...”
“Tỷ mà còn không dậy tui nướng tỷ đó!!!”
“...”
“...”
Đêm hôm đó bé trai khóc đến đỏ cả mắt, một người cha hai người mẹ đứng nhìn hai đứa trẻ mà bờ vai đều run run. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt ngủ say của đứa bé gái vẫn bình thản không gợn sóng...
“Đệ nói thật chứ?”
“???”
“Đệ đã hứa rồi, không được gạt người bệnh.”
“Asisư... tỷ chưa chết à?”
“Nếu đệ chịu hứa cả đời này đều ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ không chết nữa.”
“Huhu, ta hứa! Hứa cả đời này sẽ nghe lời tỷ tỷ nói! Sẽ không chạy loạn, sẽ không lì lợm nữa! Ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ cả đời luôn!”
Cảnh sắc năm xưa dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, nhưng những khuôn mặt năm ấy đều đã mờ nhạt theo từng năm tháng. Suy cho cùng toàn bộ cũng chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi. Có thể nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Menfuisư thấy ta khe khẽ mỉm cười, y cũng mím môi cười theo, có lẽ y đang cười vì sao người nói quên rồi mà người nghe vẫn nhớ nhỉ. Lời hứa là của kiếp trước, kiếp trước y đã không làm, chả nhẽ kiếp này y sẽ làm sao. Y không hồ đồ.
Đoạn, ta hạ thấp giọng:
“... Là một nam nhân bình thường thôi.”
“Là một nam nhân bình thường bị điên?”
“Hắn... không phải người điên.”
Điên ư, mặc dù Ragashu trước mặt ta luôn tỏ vẻ cực kì trẻ con, nhưng nhìn sao cũng không giống bị điên. Hắn chỉ là... tự kỉ.
Ngoảnh đầu cười khẽ, thấy Menfuisư đang ung dung ngồi trên chiếc ghế sạp dài làm bằng gỗ bá hương Liban. Y ngồi vắt chéo chân, đưa tay cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, thần thái nhẹ nhõm, thảnh thơi, giọng nói lại càng toát lên sự vui mừng:
“Vậy sao? Đã không phải người điên, xem ra chuyện giữa tỷ tỷ và y... là thật rồi.”
“Không phải đâu.”
Ta hờ hững nhìn y, thật hay giả thì đã sao, đệ nói như vậy, là muốn đổi kế hoạch, gả ta đi Babylon, đá ta ra khỏi cuộc chơi à?
Đôi hàng lông mày đang chau lại hơi giãn ra, có thể tưởng tượng đáy mắt ta đang bùng lên tia sáng, thanh âm không chút hoảng loạn: “Vương đệ không cần quan tâm chuyện của ta, vương đệ chỉ cần...”
“Y đối xử với tỷ tỷ có tốt không?”
Ta còn chưa kịp nói xong, thì đã bị y cắt ngang. Ta ngẩng lên, Menfuisư vẫn tựa người vào lưng ghế, trên khuôn mặt là nét cười như có như không, trong mắt cũng bừng lên tia sáng. Y lặng lẽ ngồi đó nhìn ta, như chờ ta lên tiếng trả lời.
Muôn vàn cảnh tượng tựa như những bức tranh lần lượt hiện ra trước mắt, cuối cùng, trong lòng ta chỉ còn một chữ...
“... Tốt.”
Hắn đến Thebes, chỉ vì ngăn cản ta lấy người mà ta không còn yêu.
Hắn trì hoãn công vụ ở Babylon chưa chịu về, ở lại, chỉ vì muốn mang ta ra khỏi ngục tù tàn khốc đã giam cầm ta suốt ba kiếp.
Một Ragashu như vậy...
Sao có thể nói không tốt đây?
“Vương tỷ sẽ về Babylon với y sao?”
Menfuisư chống cằm, tì một tay lên bàn.
Ta dời tầm nhìn ra ngoài ngọn cây bên ngoài hành lang, ngắm bầu trời xanh màu lá mạ. Khóe miệng cong cong lên, nghe thấy giọng mình biếng nhác vang lên:
“... Có lẽ có.”
Khoảnh khắc thốt ra ba chữ ấy, ta chỉ đơn thuần không muốn Menfuisư cho rằng ta quá xem trọng Ragashu. Bởi, kẻ làm chính trị thì bên người không nên có bất kì vướng bận gì. Ví như Carol Rido, chính là vướng bận của Menfuisư, một yếu điểm chết người. Ta không muốn Ragashu cũng bị lôi vào vòng tuần hoàn luẩn quẩn hết tiệt này.
Ai mà ngờ, câu đó lọt vào tai kẻ đang đứng bên ngoài nghe lén, thiếu hụt đầu đuôi, đáng giận lại biến thành một hàm ý khác...
“Có thể lọt vào mắt xanh của tỷ tỷ, ấy là phúc khí của y.” Giọng nói của Menfuisư vang lên, trong lời nói có phần đắc ý.
Bàn tay giấu trong ống tay áo bấm vào da thịt, ta nói: “Hắn chỉ là người ngoài cuộc.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự khẳng định, còn xen lẫn nét âu lo.
Menfuisu nhìn ta một cái, rảo bước đến bên giường, cẩn thận đặt mông ngồi xuống mép giường, dường như sợ kinh động đến nữ nhân đang ngủ say trên đó. Ánh mắt nhìn đăm đăm khoảng không mông lung phía trước, rồi cất tiếng cười khẽ: “Tỷ cho rằng ta sẽ làm gì sao? Để uy hiếp tỷ?”
“Hắn không quan trọng.”
Ta thoáng hoảng hốt buột miệng, vừa dứt lời, Menfuisu đã không khỏi bật cười.
Đầu ngón tay thon dài lướt trên mái tóc vàng kim óng ả, thanh nhã tỉ mỉ ngắm: “Đã không quan trọng, vậy tỷ tỷ cũng không phải phí công nhắc nhở ta làm gì.”
Thầm nghiến răng, tự trách mình quá sơ suất. Menfuisư nhạy bén. Này phí công nhắc nhở, thực ra là giấu đầu hở đuôi.
Lỡ thì lỡ cho tới, dù sao cũng không phải lần đầu ta và Menfuisư lại trở mặt nhau:
“Tốt nhất đệ đừng đụng tới hắn.”
Ta có thể làm cho đệ mọi việc, trừ việc yêu đệ lần nữa. Cũng tương tự như vậy, người đệ yêu ta sẽ không quản, người bên cạnh ta là ai cũng không phiền đệ lao tâm khổ tứ.
“... Tốt thôi, ta sẽ chiều ý vương tỷ.”
Kéo lại y phục, ta lạnh nhạt gật đầu:
“Cáo từ.”
......
Ra khỏi tẩm cung của Nhị Vương phi, Ari và Ruka đã có mặt sẵn sàng, hành lễ:
“Điện hạ.”
Ta gật đầu, Ruka tiến lên chắp tay, hỏi:
“Bây giờ điện hạ muốn đi đâu?”
Phóng tầm mắt nhìn vào khoảng không vô định, ta phe phẩy quạt bông trắng, nói:
“Hành cung Simea.”
......
Vừa ngồi trên xe ngựa để đi tới chỗ của Ragashu, ta vừa bất giác hồi tưởng lại đoạn đối thoại của ta và hắn trưa nay...
“Anh... chưa bao giờ... nói yêu tôi... mà?”
“Thì sao?”
Hả?
Ta đứng khựng lại, nhất thời không biết phản ứng sao cho phải đạo. Ta vừa nghe thấy cái gì. Hắn là vừa trả lời: thì... sao?
“Thì sao?”
Ragashu mặt tỉnh bơ, gật đầu cái rụp.
Ta hỏi lại: “Anh bảo, thì sao á?”
Đáp lại cư nhiên là một cái gật đầu dứt khoát hơn.
Ta hừ mũi.
Ragashu bật cười.
Ta bảo: “Nói yêu tôi, tôi sẽ theo anh về.”
Ragashu bỉu môi tỏ ý không hiểu, ta bèn nói thẳng: “Nói như kiếp trước anh đã nói đó. Trong đêm tân hôn. Sao, nhớ không?”
Có một tướng công như ta yêu thương nàng, bấy nhiêu đó còn chưa đủ hay sao?
“Anh đã nói như thế đó... Ưm...”
Vừa dứt lời, liền trong nháy mắt bị nam nhân xấu xa gian xảo trước mặt làm cho hít thở không thông. Hắn dám hôn ta.
Lòng bàn tay to lớn vươn ra vỗ về gò má ta. Ngón trỏ và ngón áp út xém vết chai sạn do cầm kiếm tỉ mỉ miết dọc đuôi mắt phượng, rồi di chuyển xuống cánh môi anh đào mỏng tênh ướt át. Khoảng cách gần thế này, ta có thể thấy rõ làn da của Ragashu. Không trơn bóng như ngọc, mị nhãn như tơ như Menfuisư, mà là màu đồng rắn chắc do tôi luyện nhiều năm trên sa trường mà thành. Khuôn mặt nam nhân anh tuấn hữu thần, mi mục hài hòa. Khi xê dịch về phía ta, ẩn dưới tàng cây rợp bóng mát, đôi đồng tử màu cẩm thạch tựa như biến thành một thứ màu của nhu tình, kì lạ, tựa như có thể hòa tan cả đất trời:
“... Ta yêu mẫu thân[1] của các con ta.”
[1] Mẫu thân: mẹ, má:)))
Ta nghiêng người về trước, dồn lực vào đầu, đập cái bốp rõ kêu vào trán Ragashu.
Hắn ré lên, ôm trán gầm gừ:
“Em làm gì vậy!”
Ta hừ mũi:
“Hồ ngôn loạn ngữ.”
“Nàng chê ta nói nhiều à?!”
“Gọi em.”
“Ta cứ thích gọi 'nàng' đấy.”
“Tùy.”
“Sao nàng có thể chê ta nói nhiều hả?”
Ragashu khoanh hai tay trước ngực, bặm môi ra vẻ hờn giận, hừm, chẳng khác gì một đứa trẻ: “Ta nói nhiều vậy là vì ai hả?”
Ta khiêu mi liếc hắn, vẻ thản nhiên này liền thành công khiến cho bé trai to xác ôm mặt ra chiều muốn khóc, kéo vạt áo ta làm như ủy khuất lắm lắm bảo: “Gả cho một thê tử ít nói, phận làm phu quân ta còn biết làm sao đây. Nếu ta không nói nhiều một chút, một xíu tình thú ít ỏi giữa phu thê ta sợ cũng không còn mất! Mà nàng cư nhiên chê ta nói nhiều. Lời trẻ con thiệt vô tâm quá.”
Ta: “...” thiệt là khổ quá đi...
“Phụt!” Nhớ đến nét mặt nhăn nhúm như ăn phải mướp đắng của Ragashu, mím môi ủy khuất, tựa như một nàng dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp, nhìn sao cũng thấy hài hài.
Ari mở to mắt nhìn ta cúi đầu bả vai run run khả nghi, lo lắng rướn cổ: “Điện hạ?”
Ta khoát tay, ổn định lại nhịp thở:
“Không có gì.”
Ari thở phào, vuốt vuốt lồng ngực: “Điện hạ tự nhiên run bần bật, suýt hù chết em.”
Ruka đang đánh xe ngựa bên ngoài, nghe tiếng Ari thì ló đầu vào, há hốc mồm ngạc nhiên, còn tròn xoe mắt hạnh lên, hỏi:
“Ai chết vậy ạ?”
Ta không đáp, Ari cũng (=_=) trầm mặc.
Bộ dạng chính là muốn nói: Ngươi chết!
Nam nhân mà đụng chuyện gì cũng chen miệng vào được, ta thực hơi hơi nể tên tiểu tử này rồi: “Lo làm việc của ngươi đi.”
Ruka vẻ mặt đầu tiên là mất mát, kế tiếp hụt hẫng, sau cùng mới nhu thuận đáp:
“Dạ...”
Ta: “...”
Ari: “...”
Kỳ thực rất muốn hỏi, ngươi có bệnh a?
Nhưng ta rất rõ lòng tự ái của thuộc hạ, hỏi một câu như vậy chẳng khác nào tát vào mặt hắn, bảo: “Đồ nhiều chuyện!”
Nên vẫn là duy trì thái độ lãnh đạm thôi.
Tiếng xe ngựa lộc cộc đình chỉ, giọng rầu rĩ của Ruka từ trước màn xe ngựa truyền vào: “Điện hạ, đã đến hành cung Simea.”
******
-
- Spoil: “Nếu đệ muốn, ta có thể làm mọi việc cho đệ. Trừ việc... yêu đệ lần nữa.”
- Tám: tên chap này thấy đâm bang nhỉ, hơi hông liên quan Cơ mà chap này chưa có H nhỉ à mà thôi để chap sau luôn nhé, tác giả không thích thì sẽ không có H thôi, chịu khó nhóe:)))
- Vote! Comment cho giòn giã vào nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.