. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Ragashu nói với ta, điều khó khăn nhất để bước ra khỏi cuộc đời một người, là dẫu nàng đã cố gắng bước chậm nhất có thể, nhưng người ấy cũng chưa một lần đuổi theo, hay thậm chí nghĩ tới sẽ đuổi theo.
Hắn còn nói...
Vết thương đau nhất trên thế gian là vết thương không chảy máu, không có thuốc hay cũng không bao giờ chữa lành được, cho dù có bình phục cũng sẽ giống như bóng trăng trên mặt nước, nhìn thì tưởng yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, sẽ bị nhăn theo cùng những vết nứt nhỏ, âm thầm đau đớn.
Đau đến xé lòng.
Đau đến không thở nổi.
Nước mắt chẳng thể rơi.
Ta nhìn Ragashu, ánh trăng bàng bạc phủ lên bờ vai rộng lớn, sườn mặt nhìn nghiêng rắn rỏi lạnh lùng, thoạt nhìn có phần cô đơn khó khỏa lấp.
Hắn nằm bên bờ sông, một tay gối đầu, tay còn lại nghịch ngón tay ta. Ta ngồi nghe hắn huyên thuyên, mặc dù rất phiền, nhưng không hiểu sao lại không bài xích. Trăng thanh gió mát, đêm khuya tĩnh mịch, có một người nói mãi không ngừng bên tai, thiết nghĩ cũng không tới nỗi tệ.
Ta từng nghĩ, việc ta và Menfuisư có thể trở lại mối quan hệ như năm xưa đã là không thể, chi bằng cùng Ragashu...
Nhưng ta cũng từng đắn đo, mối quan hệ hiện tại của ta và Ragashu, không phải vợ chồng, không phải người thương càng không phải tình nhân. Hai người bọn ta, cứ như vậy đứng cạnh nhau, có những cử chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-de-co-asisu/2292263/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.