. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Ta cuộn người trong lòng Ryan, không rõ bên ngoài đã trôi qua bao lâu, dường như đã đi đến một địa phương rất lạnh. Dược hiệu lúc trước bị hạ dưới địa lao vẫn chưa tan hết, khiến tinh thần ta luôn nằm trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Không rõ từ bao giờ Ryan đã thay một kiện y phục cổ đại dày cộm, chất vải bông rất ấm áp, ta không nhịn được cọ cọ mặt vài cái, cảm giác rất dễ chịu, liền chôn mặt vào trong.
Gió không ngừng thổi, âm thanh như thét gào bên tai.
Có lẽ tuyết đã bắt đầu rơi, hơn nữa còn rơi rất dữ dội.
Chúng ta đi qua một vùng nào đó, trời dần sập tối, bão tuyết hoành hoành. Mặc dù Ryan tận lực che chắn, nhưng đôi khi bông tuyết vẫn vô tình bay vào trong y phục. Có vài bông tuyết rơi trên mí mắt ta, gặp độ ấm chậm rãi tan ra, vừa lạnh vừa nóng. Ta xoa chóp mũi đỏ ửng, nghĩ có lẽ nên tìm chỗ nào đó dừng chân đợi bão tan, liền gọi vọng ra bên ngoài: "Ryan."
Giọng Ryan vững chải truyền vào, nghe rất rõ ràng: "Không cần lo lắng, có tôi canh chừng, cô cứ ngủ một giấc đi. Bão sắp tan rồi, chúng ta cũng gần đến nơi."
Ta ừm một tiếng, định hỏi chúng ta đang đi đâu vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại, trong lòng đột nhiên chua xót, ta bây giờ, vô cùng thảm hại, còn có thể đi đâu. Hỏi cũng vô dụng. Trái lại có một vấn đề ngược lại khiến ta tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-de-co-asisu/2292250/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.