Menfuisu nhìn đoànthuyền phía xa mà mỉm cười, ánh mắt chăm chú. Carol đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt ngây thơ non nớt tràn đầy mong đợi.
Không đợi chiếc thuyền của Nhược Thiên dừng lại, Menfuisu đã nhảy lên thuyền.
- Chị!
Menfuisu giọng không giấu vui vẻ, gặp được người thầm mong bấy lâu nay.
Nàng khí chất thêm thuần thục, ánh mắt mang theo nét hiền từ của người mẹ. Nàng ăn mặc thực đơn giản nhưng lại có vẻ phong tư khác, một tay đỡbụng, một tay vịn lấy Ari.
Ngước đôi mắt như hắc thạch về phía Menfuisu,nở nụ cười khiến cho lòng hắn ấm áp, nói:
- Ta tới rồi a!
Ari tự động lui ra sau, Menfuisu muốn ôm nàng vào lòng lại sợ tổn thươngđứa bé. Đành đỡ lấy nàng, Nhược Thiên vịn lấy tay hắn bước ra mạnthuyền.
Carol từ phía xa thấy nàng, vẫy tay. Cười rực rỡ lên tiếng:
- Chị Asisu!
Người ngoài nhìn vào đúng là thấy cảnh tượng chị em thâm tình, lâu ngày gặplại. Thần dân Ai Cập thầm thì " đúng là nữ thần, nàng cười thật đẹp a, thật thân thiện".
Trở về cung điện mà Asisu ở từ bé nàng cũng thấy hơi xúc động, có lẽ cảm xúc trong thân thể này một phần đi.
Menfuisu đỡ nàng xuống ghế ngồi, nói:
- Ta luôn cho người giữ tẩm cung sạch sẽ, nhưng lại... Luôn lạnh lẽo.
Bởi vì không có chị. Menfuisu có chút ngượng ngùng. Nhược Thiên liếc qua căn phòng thân thuộc mà cũng lạ lẫm này.
Còn một số bình hoa quý được Asisu yêu thích, đa phần khắc hoạ hoa sen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nhac-asisu-duong-bao-bao/2910287/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.