Carol tỉnh dậy đã là chiều muộn ngày hôm sau. Mái tóc vàng xoăn nhẹ xõa tung trên gối. Nàng ta chẳng cảm nhận được gì.
Vài thị nữ đứng bên cạnh giường nàng ta, thấy nàng ta tỉnh thì thử gọi:
- Công nương Carol?!
Carol không nhìn nàng ta, ánh mắt vô hồn nhìn đỉnh trướng. Đầu đau nhức, giọng khàn khàn lên tiếng:
- Ra ngoài... hết đi.
Bọn thị nữ mờ mịt khó hiểu nhưng cũng lui ra ngoài. Lúc này căn phòngtrống chỉ còn một mình nàng ta nằm đấy. Nàng ta cảm nhận được sự lạnhlẽo.
Ngón tay nàng ta cũng không muốn động đậy, một giọt nướcmắt trong suốt tràn khóe mi. Carol nhắm đôi mắt lại, hình ảnh Sechi cứ tràn ngập đầu óc.
Hình ảnh hắn hướng nàng mà cười, vô cùng ấm áp. Carol cắn chặt môi, nén tiếng khóc.
Tim nàng ta cứ như bị bóp chặt, chưa bao giờ nàng ta nếm trải loại cảm giác này. Đau đớn đến khó thở.
Thì ra hắn quan trọng như vậy...
++++++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên ngáp dài một cái rồi ngồi dậy. Bụng kêu vài tiếng, lên tiếng:
- Ari!
Ari mở cửa bước vào, trên tay bê một bát cháo loãng, mỉm cười nói:
- Nữ Hoàng, người đã ngủ gần một ngày rồi.
Nhược Thiên nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi hỏi:
- Hôm qua ta thế nào về vậy?! Sao ta không nhớ gì cả?!
Ari đang thổi bát cháo cho nàng thì dừng lại, ngập ngừng nói:
- Nữ hoàng, đêm qua khi người uống rượi say... đã gặp sát thủ, chính Pharaon đã bảo vệ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nhac-asisu-duong-bao-bao/2910279/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.