Naruto chia tay với cha mình, tôi nhìn bóng cậu cười nhạt. Ngài Lục Đạo nhìn tôi cười nhạt.
-Cháu đã làm rất tốt, ta cám ơn cháu.
-không có gì, ra việc cháu nên làm, là trách nhiệm của cháu, ngài không cần phải cám ơn đâu.
-Hamura vẫn tốt chứ?
-Ha ha, ngài ấy cũng như ngài, còn tốt chán!-Tuy rằng hai người đều chết từ đời nào rồi.
Lục Đạo Tiên Nhân nhìn tôi, lại nhìn Sang Naruto và SaSuke. Tương lai còn dài, tất cả đều phụ thuộc vào các con.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa an tâm được, tôi liếc nhìn Sang SaSuke. Nếu tôi đoán không lầm, cậu ta vẫn chưa từ bỏ...
Quả nhiên không Sai, SaSuke và Naruto phải có một cuộc chiến Sinh tử. Tôi không còn cách nào khác là thở dài ngao ngán. Tôi biết bản thân không cản lại được. Nhưng tôi rất tức giận. SaSuke cậu ta muốn đấu cứ đấu, tôi cũng đâu có làm gì? Hà cớ gì cậu ta dùng ảo thuật tấn công tôi?
Cái tên nhóc đáng ghét này, Sợ tôi phá hư chuyện của cậu à? Thật đáng giận mà.
Hai người đó rời đi, KaKaShi nhìn tôi đã ngất đi thì thở dài. Nhưng khi nhìn qua, KakShi thấy tôi đang mở mắt nhìn mình. KaKaShi liền giật mình. Khó tin nhìn tôi.
-Sakura, em...
Tôi ngồi dậy, khẽ xoay cổ, Lục Đạo Tiên Nhân nhìn tôi, cười nói.
-Xem ra Rinnegan không có tác dụng với con.
-Hì, tác dụng của những con mắt đó đều không làm gì được con.-tôi cười khẽ, lại thở dài.
-Hai tên ngốc ấy...
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-naruto-ao-mong-hong-anh/2504913/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.