Tôi nhìn trần nhà, bật dậy, Niran đứng ngay bên cạnh tôi, tôi ngước đầu nhìn qua cậu.
-Tỉnh rồi nhỉ, có làm Sao không?
-không Sao...-tôi cười nhạt nói.
-Cô còn cười Sao? –Niran bực mình nói, rõ ràng đang tỏ thái độ không vui, thế nhưng tôi vẫn cứ cười.
-Đừng giận mà, không phải tôi không Sao rồi Sao. Hai người đó Sao rồi?
-Hừ, đều tốt.-Niran nghe nhắc đến hai người đó, liền bực mình xoay đầu đi.
Tôi không nói gì chỉ khẽ cười, bước chân xuống giường, Niran nhìn qua chau mày.
-Cô còn yếu, ở trên giường đi.
-Sức khỏe của tôi tôi biết mà, đã tốt hơn rồi, đừng quên tôi là một Ninja chữa trị.
-Cô còn biết mình là một Ninja chữa trị? Sao cô không lo cho bản thân mình.-Niran vẫn không nhịn được, vẫn phải khiển trách cô.
-Ầy, tôi phải đi xem họ.- không muốn tranh cãi với Niran, tôi đến phòng thí nghiệm của mình, nơi đây là phòng nghiên cứu của tôi. Tôi nhìn qua Jiraiya, xem ra ông đã khá hơn, nhưng vẫn còn hôn mê, phải qua một thời gian nữa mới tỉnh lại. Mà có lẽ Làng Lá đã nhận được tin Jiraiya chết rồi, hẳn là Naruto rất đau lòng...nhưng chưa thể cho cậu ấy biết Jiraiya còn Sống được.
Tôi đi qua xem Itachi, lúc này, anh ta đã tỉnh dậy, tay xoa đôi mắt. Tôi cũng khá bất ngờ khi thuật này thành công.
-Anh tỉnh rồi.
-Là em Sao?-Itachi ngạc nhiên nhìn xung quanh, không phải là anh...đã chết rồi Sao?
-Đúng vậy,anh chết rồi.-tôi rất thẳng thắn giải đáp mà chẳng cần anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-naruto-ao-mong-hong-anh/2504889/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.