Sáng ngày hôm Sau, bình minh lên.
-HoKage Đệ Ngũ cũng thật ép người quá đáng thiệt. Mấy tài liệu bà ta để quên đáng lẽ phải tự mình...
-Ế...-KotetSu ngạc nhiên nhìn.
-Sao vậy?-Izumo hỏi.
-Này, cô bé, mới Sáng Sớm ở đây làm gì, Sẽ bị cảm lạnh đấy.
Sakura ngồi đó, tay vuốt lông Niran đang rúc trong lòng, ngẩn lên nhìn KotetSu và Izumo.
-Tôi có chuyện phải báo cho HoKage biết, phiền hai anh dẫn đường nhé.
Văn phòng HoKage.
-Cái gì? Có thật vậy không?
-Vâng, là cô bé này đã nói.-KotetSu chỉ tay về phía tôi, tôi đi lên phía trước đối diện với TSunade.
-Chuyện em nói là thật. Cậu ấy từ tối hôm qua đã rời làng, em đã thử, nhưng cậu ấy...
-Được rồi, KotetSu, Izumo, mau đi gọi người này cho ta.
KotetSu và Izumo nhận lệnh rời đi, TSunade lại nhìn qua tôi.
-Chuyện này ta Sẽ giải quyết. Em có thể trở về rồi.
-HoKage-Sama, em có chuyện muốn nói với ngài. Xin ngài hãy nhận em làm đệ tử!
Sakura...em cũng có...thứ quan trọng cho mình nhỉ.
-Haruno Sakura, ta đã nghe KaKaShi nói qua về em, là một Ninja xuất Sắc, khả năng phân tích và điều khiển Chakra rất tốt, không nhưng vậy em còn là một Ninja chữa trị, quả thật rất ngoài mong đợi của ta. Nhưng ta nói trước, ta khó lắm đấy.
-Vâng, cám ơn ngài. Còn có một chyện này nữa...
Trước cổng Làng Lá.
-Được, vậy chúng ta xuất phát, đi thôi!
-Đợi đã!-tôi nhanh chóng đáp xuống chỗ bọn họ.
-Sakura-chan.
-Tớ đã nghe HoKage
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-naruto-ao-mong-hong-anh/2504863/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.