Không phải là một người giỏi nhẫn nhịn chịu dày vò.
Gương mặt luôn lạnh nhạt của Đường Môn hơi nhăn lại, gân xanh nổi rõ trên làn da, biểu tình dữ tợn đáng sợ. Mồ hôi chảy vào đôi mắt mịt mờ, tơ máu càng thêm dày đặc. Ngũ Độc đứng bên cạnh, nghe tiếng rên đau đớn nhưng nỗ lực kìm nén của hắn, nước mắt không tự chủ rơi trên gương mặt không chút biểu cảm.
Thanh âm thở dốc của Đường Môn yếu ớt dần, trong tai y nghe ngày càng rõ ràng, gần như là thúc giục y làm lòng y càng trở nên kinh hoảng.
Y tin rằng bản thân mình hận hắn. Hận hắn lạnh lùng tuyệt tình, hận hắn không một chút quan tâm y. Nhưng mà y yêu hắn, sâu đậm như vậy, cho nên càng hận hắn.
Ngày đó nhìn thấy Đường Môn, y bày ra vẻ vui mừng phấn khích, nhưng chỉ có bản thân mình mới hiểu được cái cảm giác tuyệt vọng bi thương trong lòng, uỷ khuất cùng khát vọng khó nói ra.
Trong lòng y đang rít gào, giữ lại hắn, cho dù thế nào cũng phải giữ hắn! Y phải dốc sức dày vò hắn, bầm thây vạn đoạn khiến xương cốt tan thành tro bụi, y phải cho hắn nếm thử sự đau đớn mà y trong mấy năm qua không lúc nào không cảm nhận!
Cho tới lúc này y mới hiểu được, y căn bản làm không làm được. Nhìn hắn đau đớn mà tim y như bị xé nát, hé miệng muốn nói lời châm chọc hay đe doạ nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, cay đắng trong lòng toàn bộ hoá thành nước mắt không ngừng rơi xuống, đau đớn nặng nề.
“… Ngươi thắng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-muoi-quang/197254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.